Thí Thiên Đao

Chương 74: Tên gọi là Thí Thiên (1)




Kỳ Tiêu Vũ không nhịn được than thở.

- Ngươi không thấy nó quá lạ lùng sao?

Sở Mặc nhìn nàng, cảm thấy tư duy trong đầu con gái thật kỳ quái.

- Đương nhiên là lạ, nhưng… vẫn rất đẹp còn gì!

Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, hình như đã bớt sợ hơn hồi nãy, nhưng vẫn…không buông tay hắn ra, cũng không phải là nàng muốn nắm tay Sở Mặc, mà cứ tưởng tượng phải buông tay hắn ra xong, trong lòng của nàng lại dấy lên nỗi lo lắng và sợ hãi.- Được rồi… đúng là đẹp thật!

Sở Mặc nhìn mười vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đúng lúc này một trận gió cuồn cuộn nổi lên trong trời đất!

Sở Mặc ngẩn ra, nơi này sao có thể có gió xuất hiện?

Hơn nữa trận gió này, thổi quatoàn bộ không gian một lượt chỉ trong nháy mắt.

Tốc độ trận gió này như vậy cũng quá nhanh rồi.Sau đó, hai người phát hiện, cả mười vầng trăng trên đầu đều đồng loạt đổi màu.

Không còn màu vàng ngà ngà như trước, mà biến thành một màu… đỏ tươi như máu!

Mười vầng trăng máu!

Nhìn kỹ thì thấy, bên trên vẫn có tia sáng màu đỏ di chuyển. Màu sắc cùng máu tươi không khác tí nào, làm cho người ta cảm thấy một sự quỷ dị vô cùng!Thân thể Kỳ Tiêu Vũ hướng sát vào Sở Mặc, thậm chí còn hơi hơi run rẩy, run giọng nói:

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Sở Mặc lắc đầu, ngẩng lên nhìn những mặt trăng máu lơ lửng trong không trung, thì thào nói:

- Ta cũng muốn biết!

Mười vầng trăng máu trên bầu trời, bắt đầu di chuyển chậm chạp, như mười giọt máu tròn, rồi bất ngờ tụ lại một chỗ. Nhanh như chớp, mười mặt trăng máu hợp lại thành một, tạo nên một vầng trăng máu khổng lồ!Vầng trăng máu khổng lồ tản ra một thứ ánh sáng đỏ tươi, rồi đột nhiên phát ra một âm thanh như sấm nổ!

- Uỳnh!

Trong không gian lập tức bị chao đảo một chút.

- Vật này còn sống?

Sở Mặc giật mình, miếng ngọc trên cổ vào lúc này…đột nhiên điếc không sợ súng đưa ra tín hiệu, mục tiêu… chính là vầng trăng máu đang treo trên cao!- Ngươi điên rồi sao!

Sở Mặc không kìm được mắng to:

- Muốn chết cũng chọn chỗ khác mà chết!

- Ai? Ai điên rồi?

Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách khó hiểu, bởi vì nơi này chỉ có hai người họ. Nhưng rõ ràng những lời này Sở Mặc không phải là nói với nàng, điều này khiến cho Kỳ Tiêu Vũ càng thêm lo lắng.

- Không có gì, tiện mồm nói lung tung thôi.

Đôi mắt Sở Mặc dán chặt vào vầng trăng máu phía trên cao, miếng ngọc trong ngực giờ phút này chẳng những tỏa ra sức nóng mãnh liệt,mà còn truyền lại cho Sở Mặc một cảm giácnhư thể là đang rất sốt ruột, gấp gáp.

Chỉ kém mỗi không nhảy lên nói thẳng cho Sở Mặc —— Ta muốn ăn nó!

Sở Mặc lại không dám nhúc nhích chút nào, thân hình nhỏ bé của hắn nếu đem so với vầng trăng máu kia thì quả thực còn chẳng bằng một hạt bụi!

Keng!Đúng lúc này, miếng ngọc trong ngực Sở Mặc phát ra từng đợt leng keng như rồng ngâm!

Một tia sáng bắn ra từ lồng ngực của Sở Mặc, vọt thẳng tới vầng trăng máu khổng lồ!

Oành!

Vầng trăng máu khổng lồ trên bầu trời dường như đã bị thứ gì đó làm cho sợ hãi tột độ, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, làm chấn động toàn bộ không gian, dường như có thể làm cho nó sập xuống bất cứ lúc nào.Trong nháy mắt khi Kỳ Tiêu Vũ cảm nhận được tia sáng kia, cả người đều ngẩn ra, ánh mắt rạng rỡ. Tuy nhiên ánh sáng rực rỡ đó trong con ngươi nhanh chóng thu lại, thay vào đó là một vài cảm xúc phức tạp.

Ánh sáng bắn về phía mặt trăng máu trong chớp mắt nhập vào vầng trăng khổng lồ.

Trăng máu đột ngột co rút lại, nhưng sau đó lại phình ra một cách điên cuồng, chẳng mấy chốc gần như đã chiếm hết toàn bộ không gian.

Tiếp theo, vầng trăng máu nhẹ nhàng rung lêntrong không trung, các vì sao ở bốn phương tám hướng lại bắt đầu run rẩy một cách mãnhliệt.

Lần chấn động này, cả bầu không khí dường như đều muốn sụp!

Ầm!

Vầng trăng máu kia lại chấn động!

Sáng rực một màu máu, cả không gian mênh mông rộng lớn cuối cùng dần dần tan vỡ!

Ánh sáng màu máu nhoáng cái đã tới trước mặt Sở Mặc, Sở Mặcthậm chí còn có cảm giác chỉ cần hắn vươn tay ra là chạm được vào vầng trăng máu này!

Uỳnh!

Trăng máu đã phình to đến mức không thể nào tưởng tượng nổi bỗng nổ tungầm ầm.

Rồi sau đó, thực ra chẳng có sau đó.

Vì Sở Mặc đã ngất xỉu luôn rồi…Đến khi Sở Mặc mở mắt tỉnh lại, liền phát hiện ra mình đang nằm ở nơi lúc trước chuẩn bị tiến vào cánh cửa, còn Kỳ Tiêu Vũ lại biến mất.

- Sao lại thế này?

Sở Mặc có chút khó chịu lẩm bẩm.

Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc trước, trong đầu Sở Mặc vẫn còn đang ong ong. Những gì hôm nay được chứng kiến, đều khó có thể tin nổi, hoàn toàn đã vượt khỏi tầm nhận thức của Sở Mặc.

Những vì sao huyền ảo, vầng trăng máu quỷ dị, còn có ánh sáng bắn ra từ miếng ngọc của hắn.Cùng với…sự lan tràn xâm chiếm toàn bộ không gian của trăng máu, và phát nổ cuối cùng.

Đến tận lúc này, Sở Mặc cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ, tất cả đều do miếng ngọc này... muốn cho ta xem cảnh tượng kỳ lạ không thể giải thích nổi đó?

- Đúng rồi... thế còn Kỳ Tiêu Vũ đâu?

Sở Mặc ngồi dậy, một trang giấy từ trên người hắn nhẹ nhàng rơixuống.

Sở Mặc tiện tay nhặt lên, bên trên chỉ viết một câu nói rất đơn giản:

- Ta có chút việc nên đi trước, sau này ta lại tới tìm ngươi —— Kỳ Tiêu Vũ.

- Hóa ra là đã đi rồi, còn may, không phải bị ta bỏ lại trong không gian thần bí kia là tốt rồi.

Sở Mặc lẩm bẩm một câu, nhưng trong lòng lại có một cảm giác mất mát, buồn bực vô cớ.

Vốn hắn cho rằng lần này có thể giúp đỡ Kỳ Tiêu Vũ, lại không nghĩtới sẽ phát sinh tình huống như vậy.

Tuy nhiên sau khi biết Kỳ Tiêu Vũ cũng không gặp bất trắc gì, trong lòng Sở Mặc cũng yên tâm đôi chút, ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời, một vầng trăng vàng ngà ngà, treo cao trên đỉnh đầu, tản ra một thứ ánh sáng trong trẻo và mát lạnh.

Sở Mặc hít sâu một hơi:

- Trăng như thế này vẫn đẹp hơn!

Nói xong hắn liền tiến vào không gian bên trong miếng ngọc, xảy ra chuyện lớn như vậy, Sở Mặc cảm thấy bên trong không gian miếng ngọcsẽ phát sinh một vài thay đổi.

Hắn đã đoán đúng mở đầu, nhưng lại đoán sai kết quả.

Sau khi tiến vào không gian miếng ngọc, Sở Mặc hoàn toàn ngơ ngẩn.

Bên trong không gian không phải đã xảy ra một vài thay đổi... mà là đã có thay đổi cực lớn!

Vốn dĩ không gian bên trong miếng ngọc tuy rất rộng lớn, nhưng chỉ là một nơi hư vô mờ mịt, ngoài tảng đá xanh và cái cây nho nhỏ màuxám kia thì chẳng có gì.

Nhưng hiện tại, đầu tiên là không gian bên trong đã lớn hơn trước rất nhiều lần, phạm vi ước chừng hơn trăm trượng!