- Người xấu xí!
Tiểu tử thối nói xong, dùng tay chỉ vào Sở Mặc bật cười ha hả.
Mặt Sở Mặc đen đi, cảm giác cả người cũng không tốt lắm, tên tiểu tử cao ba tấc này, lời nói tràn đầy ác ý cũng không biết là học ai nữa.
Tiểu tử thối nói xong, sau đó đảo mắt, nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi muốn mang con dân ta đi, cũng không phải là không thể được, tuy nhiên... Ngươi phải hứa với ta một chuyện?
- Chuyện gì?
Sở Mặc nhìn tiểu tinh linh này, không dám coi nó là tinh linh cấp thấp nữa. Có thể nói ra những lời đầy ác ý như vậy, sao có thể là chỉ số thông minh thấp được?
- Lấy một món bảo bối của ngươi ra trao đổi.
Tiểu tử thối tha nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong ánh mắt một chút tham dục, cuối cùng vẫn không tránh được ánh mắt của Sở MặcTrong lòng Sở Mặc không khỏi hồi hộp, ở đây, tên tiểu tử thối chắc chắn là chúa tể hoàn toàn xứng đáng, là Vương chân chính, nó muốn lợi sức mạnh của thế giới này đối phó bản thân, rất đơn giản như thế. Cho nên, lập tức đồng ý trước rồi đợi nói sau đã.
- Ngươi nói xem.
Sở Mặc cẩn thận nói.
- Không cần cẩn thận như vậy, ta không ham mấy cái bảo vật mạnh trên người ngươi.
Tiểu tử thối như là xem thấu tâm tư của Sở Mặc, cười ha hả nói:
- Nhất là cây đao kia, bản tôn rất ghét!- Vậy ngươi muốn gì?
Nghe tên tiểu tử nói như vậy, Sở Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn thật sự muốn Thương Khung Thần Giám hoặc là Hỗn Độn Hồng Lô, vậy cho dù chết ở chỗ này, nhất định cũng phải liều mạng cùng hắn.
Nếu không phải mấy thứ này, vậy thì, cho dù là hắn muốn tạo hóa thành một con cá. Sở Mặc cũng cho hắn.
- Ta có thể cảm ứng được, trong không gian lưu trữ của ngươi, có một loại trái cây ta rất thích, ngươi có thể cho ta một … không … hai trái … không, bản tôn cần bao nhiêu nhỉ? Một hai ba …Tiểu tử đó lẩm nhẩm đếm trong miệng, sau đó tách những ngón tay ra đếm.
Tuy nhiên tên tiểu tử này, rõ ràng không biết số, đếm đầu ngón tay này ra số kia. Đếm tới đếm lui, liền đếm ra đến sáu số. Không khỏi tức giận nói:
- Ôi trởi, cái này thật sự quá khó mà! Phiền thật, phiền thật, bản tôn không chịu nổi!
Hai tay tiểu tử thối này chống nạnh, đứng ở trên hư không, vẻ mặt tức giận nhìn Sở Mặc:
- Bản tôn muốn sáu trái!Sở Mặc khó hiểu nhìn tiểu tử kia, lòng thầm nghĩ, trên người của ta, ở đâu có trái cây gì chứ?
- Sao vậy, ngươi không nỡ?
Tiểu tử thối sắc mặt bắt đầu thay đổi, gần như rất tức giận, có tư thế như muốn phác tác.
Toàn bộ thế giới hoàng kim, cũng bắt đầu xáo động, phía sau Sở Mặc, từ trong đất chui ra hai võ sĩ hoàng kim vô cùng to lớn, cao chừng hai mươi trượng, cả người lấp lánh ánh vàng vô cùng hung mạnh, hai cặp mắt hoàng kim, phát ra tia băng, ở sau lưng nhìn chăm chú vào Sở Mặc giống như hễ có một lời không thích hợp thì sẽ trực tiếp ra tay vậy- Không phải không nỡ. Mà là ta căn bản không hiểu ý của ngươi.
Sở Mặc nhìn tiểu tử thối:
- Trên người của ta làm gì có trái cây gì?
- Ngươi đứng trước mặt bản tôn, không ngờ cũng dám nói dối?
Tiểu tử thối lạnh lùng nói:
- Xem ra, không để cho ngươi thấy lợi hại của ta, ngươi thật không coi bản tôn ra gì mà!
Nói xong, trực tiếp vung tay lên, một pho tượng võ sĩ hoàng kim trong đó hung hăng tát một cái, chụp xuống người Sở Mặc.Nơi này gần như không có áp lực, thân hình Sở Mặc né qua, chớp mắt đã né được phát này.
Ầm!
Cú đấm của võ sĩ hoàng kim kia giống như cối xay trực tiếp chụp lên mặt đất, lập tức khiến cho đất cứng như vàng này xuất hiện một chưởng ấn cực lớn.
Kình phong này khiến sắc mặt Sở Mặc hơi đổi, khẩn trương nói:
- Dừng tay!- Biết lợi hại chưa? Tiểu tử thối cười lạnh nói.
Biết cái đếch gì! Này nếu ở bên ngoài, ta có rất nhiều biện pháp thu tên yêu nghiệt ngươi! Sở Mặc trong lòng thầm mắng, tuy nhiên trên mặt cũng là lộ ra cười khổ:
- Thật sự không biết trái ngươi nói là cái gì, ngươi đã muốn, ngươi cũng phải nói cho ta biết dáng vẻ nó ra sao chứ?
- Ngươi không phải cố ý giả ngu với bản tôn? Hừ, nhân loại các người, không có một ai tốt cả, gian xảo nhất và không nói chữ tín nhất!
Tiểu tử thối ra vẻ già đời nói.Phỏng chừng ranh con này trước kia nhất định là bị thua trong tay con người, bằng không sẽ không căm hận nhân loại như thế.
Sở Mặc cười cười:
- Thế nào là giả ngu? Ta thật sự không biết đó!
Tiểu tử thối ngẫm nghĩ một chút, hư không một chút, nơi đó xuất hiện một bức họa, một gốc cây nhỏ, trên đó đầy trái cây tươi, nhìn vào khiến người ta vô cùng yêu thích.
- Loại trái cây này …
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút, sau đó trong lòngkhẽ động, trong lòng nói không phải trái cây trong Thương Khung Thần Giám này sao?
Năm đó lúc ở thảo nguyên, hắn lấy được một gốc cây nhỏ màu xám, chuẩn xác mà nói, là Thương Khung Thần Giám chủ động lựa chọn gốc cây nhỏ màu xám đó. Mãi cho đến hôm nay, Sở Mặc cũng không biết kia gốc cây nhỏ màu xám rốt cuộc là cái gì, Sở Mặc qua không bao lâu đã không còn quan tâm chuyện này nữa.
Tiểu tử thối nếu không nói, Sở Mặc theo bản năng bỏ qua gốc cây trong Thương Khung Thần Giám, hiện tại nhớ tới, năm đó gốc cây đó còn tiêu hao không ít nguyên thạch của bản thân.- Ngươi khẳng định có, đúng hay không?
Trên mặt tiểu tử đó, cuối cùng hiện ra vẻ hung phấn, đôi mắt sung mãn chờ mong Sở Mặc.
- Đó là cái cây gì, quả gì?
Sở Mặc nhìn vào có vẻ rất không để ý hỏi:
- Nhìn không chút thu hút … chẳng lẽ rất ngon sao?
- Ngươi biết cái gì? Đó là nguyên tố Thánh quả…
Tiểu tử thối hai mắt trợn lên, cười lạnh nói, vừa nói ra bốn chữ nguyên tố Thánh quả, đã lập tức ngậm miệng lại, sau đó sắc mặt có chút khó coi nhìn Sở Mặc. Lạnh lùng nói:
- Ngươi dám dụ bản tôn?
Vẻ mặt Sở Mặc vẫn không thèm để ý thản nhiên nói:
- Dụ ngươi? Ý của ngươi là gì? Đối với ngươi hữu dụng, đối với ta chưa chắc có ích. Tựa như Thí Thiên của ta, đối với ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng với ta mà nói, nó là chí bảo!
Sở Mặc nói xong, cố ý giơ giơ Thí Thiên sát ý dày đặc trong tay lên.
Tiểu tử thối có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Thí Thiên, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ sợ hãi, theo bản năng, lui lại mấy bước. Sau đó nói:
- Đúng vậy, nguyên tố Thánh quả kia, đối với ngươi mà nói, mộtchút hữu ích cũng không có, nhưng bản tôn lại rất thích. Ngươi chỉ cần cho ta một hai ba... Ừ, sáu quả, sáu quả là được! Bản tôn không truy cứu hành vi phạm tội ngươi mang con cháu của bản tôn đi nữa!