Thí Thiên Đao

Chương 710: Dược liệu cực phẩm (2)




Ngay cả như vậy, còn có một số dược liệu sau khi cảm nhận được lực lượng tinh thần của Sở Mặc, phát ra sức mạnh cường đại, như muốn trực tiếp bắt lấy nguồn tinh thần lực này của Sở Mặc.

Ầm!

Sở Mặc như trúng đòn nghiêm trọng, sắc mặt chợt trắng bệch.

Suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người sợ giật nảy người.

Thậm chí hắn không biết cây dược liệu nào xuất thủ với mình. Dù sao, hắn từ dược liệu đó cảm nhận được hận ý mãnh liệt và khinh thường nồng đậm.

Đúng, chính là khinh thường!

Tựa hồ hoàn toàn không thèm để mắt đến nguồn tinh thần lực yếu ớt này.

Rất nhanh, bên trên mười mấy gốc dược liệu đặt ở vị trí dễ nhìn, dây thừng buộc và phù triện buộc chúng bắt đầu nhấp nháy hào quang chói mắt.

Giống như đang trấn áp bọn chúng.

Sở Mặc hít sâu một hơi, hắn không ngờ những dược liệu này lại kinh khủng như vậy, bị phong ấn đến như vậy, vẫn có thể phát ra lực lượng tiến hành công kích hắn. Nếu không bị phong ấn, vừa nãy mình sợ là đã gặp họa rồi chăng?

Khóe miệng Sở Mặc co rụt lại, cuối cùng hắn rõ tại sao từ cổ chí kim, cơ hồ không ai có thể trúc thành Ngũ Hành Đạo Cơ.

Tu luyện cơ bản chính là đi ngược lại với trời, mà trúc Ngũ Hành Đạo Cơ này sợ lại càng nghịch thiên trong nghịch thiên.

Nếu không có Giới Linh giúp đỡ, chỉ dựa vào mình, muốn trúc Ngũ Hành Đạo Cơ, sợ là căn bản không có hy vọng gì.

Sở Mặc cũng là đến giờ mới chân chính hiểu rõ Ngũ Hành Đạo Cơ có nghịch thiên cỡ nào. Ngay cả những tài liệu này cũng kinh khủng như vậy.

- Ta biết, các ngươi không cam tâm bị một tiểu tử nhỏ tuổi lại yếu nhược như ta biến ngươi thành tài liệu Trúc Cơ. Sở Mặc điều khí một chút, dùng tinh thần lực phát ra ý niệm vào trong hộp ngọc màu đen:

- Nhưng ta muốn nói là, trên đời này không có ai là vừa sinh ra thì vô cùng hùng mạnh! Ai cũng có lúc yếu nhược giống như ta. Linh tính của các ngươi cũng sẽ biến mất sau khi biến thành đan dược Trúc Cơ vô hình. Ta sẽ làm linh tính của ngươi chân chính cường đại lên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Theo sau ý niệm này của Sở Mặc, vô số dược liệu trong hộp ngọc, tất cả đều náo động lên.

Thậm chí phát ra những tiếng sấm vang dội.

Ý niệm hỗn tạp truyền ra, xen lẫn phẫn nộ, sợ hãi, khinh thường

Không có một ý niệm lương thiện.

Rõ ràng những dược liệu này tùy tiện một cây, tất cả là có linh tính rất mạnh, căn bản không đồng ý với ý niệm của Sở Mặc truyền ra.

Sở Mặc cười lạnh một tiếng:

- Đàng hoàng thương lượng với các ngươi, tất cả không phục phải không? Đợi đấy, đợi ta phi thăng Linh Giới, luyện hết thảy các ngươi! Phục cũng được, không phục cũng được, vận mệnh của các ngươi đều đã định sẵn rồi.

Sở Mặc nói xong, ý niệm lui khỏi cái hộp màu đen, thu nó vào trong Thương Khung Thần Giám, nhịn cơn giận này.

Không ngờ, lại bị một đống dược liệu không có suy nghĩ gì xem thường.

Những dược liệu cấp đỉnh này đều là một loại sinh linh kỳ dị. Bọn chúng thoạt nhìn có linh trí, thậm chí có thể biểu đạt đủ loại cảm xúc. Nhưng trên thực tế, bọn chúng so với sinh linh thật sự lại không giống. Nói đến cùng, chính là những dược liệu này vẫn chưa đạt đến loại cảnh giới này.

Thoạt nhìn tựa hồ chỉ kém một chút như vậy, chúng có thể giống như sinh linh bình thường, như vậy, có phương thức suy nghĩ độc vị. Nhưng trên thực tế, chút này lại khác cả một lạch trời.

Đối với những dược liệu này mà nói, căn bản không thể vượt qua đường lạch trời này.

Những dược liệu có thể hóa thành sinh linh có phương thức suy nghĩ độc vị, có ý thức độc vị, cho dù là chí tôn… cũng rất khó bắt được chúng.

Những cái này mới là chân chính thành tinh rồi.

Sau khi thu tất cả những dược liệu này lại, Sở Mặc hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu thăm dò xung quanh. Giới Linh nói y ở đây còn lưu lại cho hắn một thân phận có thể sử dụng trong Huyễn Thần Giới. Sở Mặc khẽ chau mày, trong lòng thầm đoán: Cái gọi là thân phận, sẽ là gì? Nghe giọng điệu của Giới Linh, hình như rất quan trọng, có thể còn quan trọng hơn những tài liệu Trúc Cơ này chăng?

Đảo một vòng quanh tòa đại điện, cuối cùng ở trong một ngõ, Sở Mặc tìm được một cánh cửa nhỏ.

So với đại điện theo phong cách cổ xưa, cánh cửa này thoạt nhìn có chút rất bình thường.

Đây chỉ là một cánh cửa bằng gỗ, hơn nữa thoạt nhìn cánh cửa đã rất cổ xưa, sắp mục nát. Ở chỗ khép lại, thậm chí Sở Mặc hoài nghi, lúc mình đẩy cửa vào, nhẹ nhàng dùng chút lực có làm cánh cửa này đổ sập không?

Nhưng sự thật chứng minh, cánh cửa gỗ này chỉ là thoạt nhìn rất mục nát, lúc Sở Mặc giơ tay đẩy một cái, thì cảm thấy nó rất dày chặc.

Vì vậy liền lập tức không có bị đẩy ra.

- Nặng như vậy? Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy trong lòng hắn hoài nghi cánh cửa gỗ này có mục nát không, nhưng cũng không có thật cho rằng như vậy. Vì Sở Mặc không cho rằng Giới Linh cả một cánh cửa cũng không sắp xếp tốt.

Cho nên, mới vừa nãy ít nhất có sức mạnh trên trăm cân, dùng để đẩy cánh cửa… có lẽ là đủ rồi.

Kết quả cánh cửa này vẫn không nhúc nhích.

Sở Mặc nhe răng, trực tiếp tăng sức mạnh ở cánh tay lên trên ngàn cân, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

Thầm nói đến lúc đó Giới Linh đừng tìm mình đồi bồi thường cánh cửa này thì được rồi.

- Hì! Sở Mặc khẽ quát một tiếng.

Sau đó, có chút há hốc mồm nhìn cánh cửa mục nát này, mục quang có chút ngây dại.

Bởi vì cánh cửa này vẫn không có dấu hiệu mở ra.

- Chao ôi… khóe miệng Sở Mặc co rụt lại, trên mặt lộ ra biểu tình không chịu thua. Thì thầm:

- Ta vẫn không tin, ta dùng sức mặt trăm ngàn cân, vẫn không đẩy được cánh cửa đang khép hờ này?

Nói xong, liền tăng sức mạnh cánh tay lên mười vạn cân!

Không được!

Triệu cân!

Vẫn không được!

Năm triệu cân!

Mười triệu cân!

Năm mươi triệu cân!

Cuối cùng, Sở Mặc tăng sức mạnh đến một trăm triệu cân, cánh cửa vốn đang khép hờ mới nhúc nhích được một chút.

Sự thật chứng minh, cánh cửa này không có cơ quan gì, cũng không phải dựa vào tinh thần lực mở ra. Vì nó bản thân chính là đang khép hờ, cần chính là sức mạnh mà thôi.

Nhưng Sở Mặc dùng sức mạnh đến trăm triẹu cân, sức mạnh này cho dù là một tòa cung điện, cũng suýt có thể bị lật ngã. Nếu là đánh ra một quyền, đỉnh của một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị đánh bay. Nhưng cánh cửa này lại cư nhiên không chịu dịch dời.

Cái này quả thật chính là tà môn.

Chẳng lẽ một cánh cửa gỗ mục nát như vậy, còn nặng hơn một ngọn núi hay sao?

Sở Mặc tập trung toàn bộ sức lực trong cơ thể dồn lên trên cánh tay, đây là là tất cả sức lực của hắn, ước chừng một tỷ cân!