Mà lão tổ Nhất Kiếm này lại bị các tên Khổ Tu Thiên Ngoại khác chém thành bảy tám khối.
- Thúc tổ!
Người của Nhất Kiếm cùng Hạ Phong và Hoa Tiểu Nha lợi dụng cơ hội này đã thoát khỏi vòng vây, nước mắt rơi như mưa, phát ra tiếng kêu bi thảm.
- Đi mau! Không được phụ sự hy sinh!
Lão bà Nhất Kiếm giờ phút này cũng bị rất nhiều người vây quanh, phát ra tiếng hô thê lương.
Hạ Phong cắn răng nói:
- Đi!
Mang theo đám người Hoa Tiểu Nha, Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương, cùng nhau bảo hộ Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha, Hoàng Họa và một ít đệ tử trẻ tuổi, liều mạng đi về phía xa.
Lý Trúc vẫn đứng ở đằng xa, trong con ngươi âm u lạnh lẽo hiện lên một chút khinh thường, phân phó nói:
- Giết hết mấy lão già kia đi.
Nói xong hắn liền đi tới chiến trường ở một chỗ xa.
- Con muốn làm gì?
Lý Hoành ở phía sau hỏi.
- Chiến đấu bên này đã không có cái gì có thể trì hoãn. Ta nói rồi, ta muốn tự tay xé xác Tần Hiểu!
Lý Trúc cũng không quay đầu lại mà rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, trên khoảng không trấn cổ gần cửa Quy Khư bị một tầng huyết sắc nhàn nhạt bao phủ.
Toàn bộ trấn cổ gần như không có bất kỳ sinh khí, tràn ngập mùi vị huyết tinh.
Phi Tiên và lớp người già của Nhất Kiếm đã tử vong hầu như không còn trong trận chiến này.
Mà bên Thiên Ngoại thì còn thừa lại hai mươi mấy người Tiên Thiên cảnh giới Khổ Tu, con rối Tiên Thiên còn thừa lại năm mươi mấy người, vẫn có được thực lực cường đại như cũ.
Hiện tại đám người kia đều tập trung ở trước của Quy Khư, bởi vì đối với Lý Trúc mà nói, còn có một người nhất định phải diệt trừ, chính là Sở Mặc!
Ở trong lòng của hắn, mức độ nguy hiểm của Sở Mặc thậm chí còn vượt qua tam đại phái Nhất Kiếm, Phi Tiên và Cô Thành cộng lại!
Tuy nhiên lúc này hắn phải giải quyết một chuyện trước.
Xét xử Tần Hiểu!
Một trận chiến này, đại đa số lão tổ Tiên Thiên trong Cô Thành đều chết trận.
Còn lại Tần Hiểu, Sở Hàn và sáu lão tổ Cô Thành cảnh giới Tiên Thiên khác trực tiếp bị bắt giữ.
Sở dĩ bị bắt giữ là bởi vì Sở Hàn.
Sau khi Tần Hiểu cảm thấy Hoàng Họa thành công phá vây liền nhẹ nhàng thở ra, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, lại bị Sở Hàn vẫn âm thầm theo dõi hắn bắt được.
Tuy rằng Sở Hàn không biết Tần Hiểu là vị Hoàng Họa thành công phá vây mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhìn được Tần Hiểu vui vẻ vì đám người kia thành công phá vây.
Hắn rốt cục hiểu được ở bên trong Quy Khư nhất định là đã xảy ra rất nhiều chuyện hắn không biết.
Những người bọn họ muốn phá vây từ trong tay Lý Trúc là không thể nào. Bởi vì Lý Trúc đã mang tới số lượng lớn con rối Tiên Thiên.
Thời khắc mấu chốt Sở Hàn liền đánh lén Tần Hiểu, sau khi khiến Tần Hiểu bị thương nặng liền tuyên bố đầu hàng.
Chỉ là Sở Hàn không nghĩ tới Lý Trúc đã hạ lệnh toàn bộ khống chế những người bọn họ, không hề bởi vì hắn đầu hàng mà nương tình.
Hiện giờ chỉ còn lại tám gã Tiên Thiên của Cô Thành, tất cả đều bị dẫn tới lối vào Quy Khư.
Con ngươi của Lý Trúc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn những người này, mà ngay cả phụ thân Lý Hoành của hắn cũng không biết rốt cục Lý Trúc muốn xử lý những người này như thế nào.
Theo Lý Hoành, ngoại trừ Tần Hiểu ra, những cường nhân Tiên Thiên khác của Cô Thành vẫn có thể lưu lại một cái mạng cho bọn họ.
Bởi vì Lý Trúc nắm giữ khống chế tâm thần người khác, chuyện này Khổ Tu Thiên Ngoại khác không biết, chỉ có mình hắn biết.
Ảnh hưởng của những người này đối với thế giới này đều vô cùng to lớn, lưu lại bọn họ có ý nghĩa hơn rất nhiều so với giết bọn họ.
Chỉ là hắn đã từng nói, sau này mọi chuyện cần thiết của Thiên Ngoại đều giao cho Lý Trúc, bởi vậy xử lý những người này như thế nào hắn cũng không chen mồm vào.
Trên mặt của Tần Hiểu nhìn không ra bất kỳ sự sợ hãi nào.
Cỗ lực lượng thần bí ở trong Quy Khư đã hóa thành sương máu làm Tần Hiểu sống lại, từ một khắc này, Tần Hiểu vẫn duy trì được tất cả trí nhớ như cũ nhưng thật ra đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Nếu như nói Lý Trúc chế ra hàng loại người luyện võ Tiên Thiên là thủ đoạn cấp thấp của Ma tộc, như vậy Tần Hiểu sống lại chính là một sự tồn tại thần thông cao cấp đáng sợ. Nhìn qua không có gì khác so với trước, nhưng thực tế bản chất lại biến hóa.
Chỉ tiếc thế giới này không thể chịu đựng được sự tồn tại cao cấp hơn, nói cách khác, Tần Hiểu tái sinh thậm chí có thể đã có được năng lực càng thêm không thể tin nổi.
Rất giống với nhóm con rối do Lý Trúc chế tạo ra, mặt của Tần Hiểu không hề có chút sợ ãi khi đối mặt với kết cục của mình, trên mặt thậm chí còn mang theo mỉm cười thản nhiên. Sở Hàn đứng bên nhìn thấy liền tràn ngập tức giận, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Là lực lượng gì khiến Tần Hiểu biến thành bộ dáng hiện giờ.
- Chuẩn bị sẵn sàng, một lúc nữa giết hết sáu lão già kia.
Không có trầm mặc lâu lắm, Lý Trúc trực tiếp hạ lệnh.
- Ngươi không thể làm như vậy.
Sở Hàn hét lớn:
- Lý Trúc, chuyện lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng hiện tại chúng ta đã không chống cự, ngươi không thể giết bọn họ.
Trên mặt của Lý Trúc lộ ra một chút cười lạnh, khinh thường nói:
- Sở Hàn chưởng môn, đừng nóng vội, giết bọn họ xong sẽ tới lượt ngươi.
- Ngươi!
Sở Hàn giận dữ, đồng thời lần đầu tiên trong lòng xuất hiện sự hối hận, sớm biết như thế còn không bằng tối hôm qua liều mạng cùng những người này, ít nhất còn có thể tạo thành tổn thất lớn hơn cho bọn họ.
Như là xem thấu suy nghĩ trong lòng Sở Hàn, Lý Trúc thản nhiên nói:
- Những tượng gỗ cảnh giới Tiên Thiên này, cho dù chết sạch ta cũng không đau lòng.
- Ngươi muốn giết chúng ta, vì sao đêm qua lại không động thủ.
Lão tổ già nhất Cô Thành, con người trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lý Trúc, tuy rằng tự biết kết cục sẽ không tốt nhưng trên mặt lại không có vẻ sợ hãi.
Với hắn mà nói, hắn đã sống đủ lâu rồi, cũng không có năng lực tiếp tục đột phá, sống hay hết đối với hắn mà nói đã sớm không quan trọng. Chỉ có chút không cam lòng, khi mà Sở Hàn đánh lén Tần Hiểu và tuyên bố đầu hàng, ở sâu trong lòng hắn chính là thanh âm ngọc nát đá tan. Thấy Thiên Ngoại còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, kết quả lại biến thành như bây giờ.
- Rồi các ngươi sẽ biết.
Lý Trúc cười lạnh nói, sau đó bắt đầu sắp xếp ở trước cửa ra vào Quy Khư.
Số lượng lớn nguyên liệu bị hắn mang theo trên người đều được lấy ra, tùy ý để ở một bên. Sau đó bắt đầu nghiêm nghị lấy ra ba nén hương đốt ra, vẻ mặt cung kính hai tay cầm hương khẽ khom người, như đang cầu nguyện cái gì đó.