Trong con người của Lý Trúc lóe ra hào quang tối tăm, có chút buồn bực nói:
- Đáng tiếc đại lục Bạch Hổ này không phải là địa bàn của chúng ta, băng không chỉ bằng những người này mà muốn xoay người quả thật chính là nằm mơ! Tuy nhiên cũng không có gì, nhiều nhất chỉ là tổn thất một ít người mà thôi. Dù sao sau này còn có thể bồi dưỡng được rất nhiều!
- Chỉ là…. Muốn giữ tất cả bọn họ ở chỗ này, chỉ sợ rất khó.
Lý Trúc nhìn tình thế trong sân, trầm giọng nói.
Lý Trúc gật gật đầu nói:
- Cho dù thế nào thì cũng phải giữ mấy nữ nhân đi ra từ Quy Khư này lại! Không thể giết chết thì phải giam ở đây!
Lý Hoành nhìn thoáng qua Lý Trúc nói:
- Chính xác, trên người mấy nữ oa này đều cất giấu bí mật khó lường, cho dù như thế nào, mấy thứ này nhất định phải nắm giữ ở trong tay chúng ta!
Lý Trúc thản nhiên cười cười:
- Cũng là cực phẩm đấy chứ.
Nói xong hai người nhìn nhau cười.
Nhất Kiếm và Phi Tiên bên này, sau khi sử dụng đan dược do Thẩm Tinh Tuyết luyện chế lên, chiến ý cũng mạnh lên nhiều, những người trước nay không tranh quyền thế cũng bị kích phát sát ý từ sâu trong nội tâm.
Đối mặt với kẻ thù liên tục không ngừng phải đại khai sát giới.
Con ngươi của Diệu Nhất Nương trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẽ quát một tiếng:
- Tinh Hà Lạc Cửu Thiên!
Một đạo kiếm quang dường như ngưng kết từ hư không, giống ngân hà rực rỡ giáng xuống từ trên trời, trực tiếp xuyên thủng đầu một gã Tiên Thiên Thiên Ngoại.
Người luyện võ Tiên Thiên Thiên Ngoại này cũng không phải con rối mà là cường nhân bên trong Thiên Ngoại!
Diệu Nhất Nương hít sâu một hơi, thi triển loại sát chiêu này đối với nàng mà nói cũng là một gánh nặng không nhỏ. Tất cả mọi người đều xuất ra bản lĩnh của mình, không còn ai cất giấu.
Thẩm Tinh Tuyết dưới sự bảo vệ của Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương, không ngừng dùng đan dược công kích con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại, uy lực cũng rất kinh người.
Hoa Tiểu Nha huy động thanh thiết kiếm rách rưới trong tay, dáng người vô cùng nổi bật, nhìn qua giống như vũ đạo, đương ngiên nếu không phải do bề ngoài thanh kiếm kia quá mức kém, nàng nhìn qua sẽ đẹp hơn nhiều.
Tốc độ thủ đoạn công kích của Hoàng Họa lại cực nhanh, vô cùng quỷ mị. Con ngươi kiên nghị nhìn những con rối Tiên Thiên người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Bên này chiến đấu kịch liệt, những người Cô Thành phía bên kia cũng đang chiến đấu kịch liệt!
Ngăn lại Cô Thành chính là ba mươi mấy con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại.
Ngay từ đầu người Cô Thành bên này còn cảm thấy khí tức trên người những con rối này không đáng sợ như vậy, yếu hơn nhiều so với Tiên Thiên thật sự!
Một người luyện võ Thiên Tâm Cảnh có thể dễ dàng đối phó với con rối Tiên Thiên.
Nhưng đập vào bọn họ lại phát hiện không đúng, bởi vì những con rối Tiên Thiên này căn bản không sợ chết!
Đồng dạng một đao trảm trên người, người bình thường chắc chắn sẽ phản ứng theo bản năng, đối mặt với đổ máu, đối mặt tử vong, cho dù thản nhiên thế nào thì thân thể cũng sẽ biểu hiện ra phản ứng bản năng. Nhưng những con rối Tiên Thiên này khi đối mặt với tình huống như vậy lại không hề nhăn mặt!
Bị một đao chặt đứt một cánh tay căn bản sẽ không có bất kỳ do dự nào, tay còn lại và hai chân vẫn sẽ phát động công kích hung ác!
Cho dù không linh hoạt được như người luyện võ Tiên Thiên bình thường, nhưng bọn họ chung quy cũng có được lực lượng của Tiên Thiên!
Loại sứ mạnh này rất đáng sợ.
Vài tên lão tổ cấp Tiên Thiên của Cô Thành phải chịu thiệt thòi như vậy.
Một đao chém rơi cánh tay của đối phương, vừa định buông lỏng một hơi, đối phương lại không chút lựa chọn dùng cái tay kia trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của bọn họ.
Sau đó đồng quy vu tận.
Vài tên lão tổ của Cô Thành đều chết rất nghẹn khuất.
Trong con ngươi của Sở Hàn tản ra hào quang lạnh như băng tới cực điểm, trên người của hắn cũng hiện ra mấy chục đạo vết thương, tuy rằng đều tránh được chỗ yếu hại, nhưng sự nghẹn khuất từ sâu trong nội tâm lại tăng lên không ngừng.
Lão tổ Lý Hoành thỏa thuận sẽ kết thành đồng minh, đang yên lành lại phát sinh loại biến cố này.
Càng làm cho hắn tức giận chính là tới bây giờ hắn cũng không biết là chủ ý của người nào.
Ầm!
Hắn một quyền đánh bay một con rối Thiên Ngoại, giận dữ hét:
- Nhất định phải rời đi, tiếp tục đánh… chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!
- Một trận chiến này nếu bị đánh bại, sau này toàn bộ thế giới cũng sẽ không có đất cho chúng ta dung thân!
Thanh âm lạnh lùng của Tần Hiểu truyền tới.
Sở Hàn có chút hiểu rõ, đột nhiên căm tức nhìn Tần Hiểu:
- Là ngươi?
Phù.
Một đạo kiếm quang trực tiếp bao phủ Sở Hàn. Là một con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại.
Nghi vấn của Sở Hàn trực tiếp bị công kích của đối phương đánh gãy, không thể không tiếp tục quấn đấu cùng đối phương.
Lão tổ già nhất Cô Thành lạnh lùng nói:
- Hiện tại giằng co vấn đề này còn có ý nghĩa sao? Ta cảm thấy Tần Hiểu nói rất đúng, Thiên Ngoại nếu có thể chế tạo ra hàng loạt người luyện võ Tiên Thiên Như vậy, thì sao có thể kết đồng minh với chúng ta? Diệt Phi Tiên và Nhất Kiếm, chúng ta sẽ có kết cục tốt gì chứ?
Một gã lão tổ Cô Thành khác cũng nói:
- Đúng vậy, chưởng môn, ngươi cũng đừng giằng co vấn đề này nữa!
- Ta…
Sở Hàn tức không chịu nổi, lại không có lời nào để nói. Lại lần nữa chiến đấu cùng một chỗ với kẻ thù.
Tất cả mọi người đều lâm vào đại chiến, còn lại người mấy môn phái kia đều trốn đi thật xa. Bọn họ tới hiện tại vẫn chưa ý thức được trình độ nghiêm trọng của vấn đề, số người mừng thầm khi nhìn thấy tứ đại phái hỗn chiến chiếm đa số.
Lão bà già nhất Nhất Kiếm sau khi cố gắng đánh bay vài con rối Tiên Thiên, vọt tới Phi Tiên bên này, lớn tiếng nói:
- Không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải tiễn bước một số người!
Lão tổ Phi Tiên tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của lão bà, thoáng nhìn qua đám người Diệu Nhất Nương bên kia, sau đó trầm giọng gật gật đầu nói:
- Tập hợp lực lượng của mọi người đưa các nàng đi!
Rất nhanh tư tưởng này bị truyền rộng ra. Đám người Diệu Nhất Nương và Hoa Tiểu Nha tự nhiên không muốn rời đi như vậy. Theo các nàng, khi lâm trận lại bỏ chạy, không khác gì vứt bỏ thân nhân của mình.
- Các ngươi nhất định phải đi!
Lão bà Nhất kiếm vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bao gồm Hoa Tam Nương và Hạ Phong, còn có Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương… đều phải đi!
Lão tổ Phi Tiên gật gật đầu, nhìn một ít bóng dáng chạy như bay tới từ phía xa, nhưng người đó là con rối Tiên Thiên vốn dĩ được phái đi trấn thủ bến tàu, số lượng rất đông, nhìn thoáng qua có khoảng hơn một trăm người!