Thí Thiên Đao

Chương 671: Lần lượt trở về




- Sau khi chúng tôi tiến vào Quy Khư thì mọi người đều tách ra, đến hậu kỳ, lúc mỗi người tự đạt được cơ duyên thuộc về mình, con tiến vào một nơi đóng kín, rồi luôn ở đó tập luyện.

Diệu Nhất Nương nói:

- Con nghĩ, những người khác đạt được cơ duyên cũng vậy. Cho nên chúng con đều không rõ đối phương đạt được cơ duyên như thế nào, đạt được cái gì.

Thẩm Ngạo Băng có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ là dặn dò Diệu Nhất Nương chú ý an toàn của mình. Tin tức Diệu Nhất Nương từ Quy Khư trở về vẫn chưa hết nóng, Hoa Tiểu Nha lại bước ra từ Quy Khư!

Ở chỗ ra vào của Quy Khư lần nữa lại nhốn nháo!

Hoa Tiểu Nha vừa xuất hiện lập tức được lão tổ của Nhất Kiếm bảo vệ, sau đó liền đưa đi ngay.

Khi đến thị trấn, người của Phi Tiên cũng ở chỗ lân cận.

Rõ ràng, Nhất Kiếm cũng đã cảm thấy điểm gì đó bất thường, hơn nữa bắt đầu phòng bị kỹ lưỡng. Sau khi Hoa Tiểu Nha trò chuyện với mấy lão tổ của môn phái liền chạy tới chỗ Diệu Nhất Nương, sau khi so sánh, câu chuyện giữa hai nữ nhân rõ ràng quan trọng hơn. Vì bọn họ có thể xác minh lẫn nhau một số việc.

Không bao lâu sau, Thẩm Tinh Tuyết đi ra, lần này những người chờ đợi ở cửa Quy Khư như chết lặng.

Người của Thiên Ngoại còn tạm ổn, tỏ vẻ bình thản, thiếu chủ Lý Trúc của họ sớm đã trở về. Hơn nữa còn mang theo cơ duyên không thể tin nổi, khiến cho cả Thiên Ngoại đều trở nên thần bí. Người bên Cô Thành thì tỏ vẻ khó chịu, Tần Hiểu - người được bọn họ ký thác hy vọng lớn nhất cho tới lúc này vẫn bặt vô âm tín.

Thời gian dần trôi qua, từng ngày từng ngay, hy vọng lại vơi đi chút ít.

Lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Tuyết bước ra từ đó, mấy lão tổ đã mấy trăm tuổi của Cô Thành đều không kìm được cảm thấy trong lòng bực bội, thậm chí kích động tới mức muốn ra tay.

Tuy nhiên rốt cuộc bọn họ vẫn kìm chế được, lúc này thời cơ chưa tới uối cùng lại qua hai ngày, Tần Hiểu trở về rồi!

Lần này người phái Cô Thành từ trên xuống dưới đều vui mừng hoan hỷ!

Ngay cả những đại nhân vật như lão tổ cũng từng người tỏ vẻ vui mừng hớn hở.

Chỉ là điều khiến họ tò mò là vẻ mặt của Tần Hiểu dường như không có gì là tươi cười cả. Tần Hiểu vốn dĩ tính tình cao ngạo, nhưng lại không phải một người lạnh lùng. Nhưng lần này trở ra từ Quy Khư, hắn dường như đã trở nên vô cùng lạnh lùng ũng không biết hắn đạt được cơ duyên gì khiến cho cả người thay đổi lớn tới vậy.

Tuy nhiên đám lão tổ của Cô Thành đều không suy nghĩ nhiều, với họ mà nói chỉ cần Tần Hiểu còn sống thì coi như bọn họ đã thắng rồi!

Tin tức Tần Hiểu trở về với người khác mà nói dường như cũng chả có gì, nhiều nhất cũng là ngưỡng mộ mà thôi.

Có thể ở trong Quy Khư suốt một năm, chắc chắn đã đạt được cơ duyên khó lường. Nhưng với Lý Trúc mà nói, sự trở về của Tần Hiểu lại không phải tin tức tốt.

Mao Lợi Đồng!

Lý Trúc đạt được toàn bộ trí nhớ của Tư Không Lãng, đương nhiên rất rõ, Tần Hiểu hiện giờ đã không còn là trưởng lão trẻ nhất của Cô Thành, mà là Mao Lợi Đồng Ma tướng của Ma Tộc! Lúc này, Lý Trúc vẫn không biết, ngoại trừ Hoàng Họa ra cũng không ai biết, cho dù là Tần Hiểu trưởng lão trẻ nhất của Cô Thành hay là Mao Lợi Đồng Ma tướng của Ma Tộc đều đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Tần Hiểu hiện giờ chỉ là con rối có được toàn bộ ký ức của Tần Hiểu và Mao Lợi Đồng.

Có trách cũng chỉ có thể trách Mao Lợi Đồng quá không biết tự lượng sức mình, dám chạy đến gây sự với Hoàng Họa. Hơn nữa còn trong tình huống biết rõ thân phận của Hoàng Họa, cho nên chỉ có thể nói là tự mình gây nghiệt không đáng được sống.

Sau khi Tần Hiểu trở về không bao lâu, Hoàng Họa - nữ nhân thật sự thay mặt cho Sở Mặc từ Quy Khư trở ra.

Sự trở về của Hoàng Họa dường như dự báo chuyến đi Quy Khư lầnnày, Phi Tiên và Nhất Kiếm đã đạt được đại thắng lợi!

Cũng chính sự trở về của Hoàng Họa dường như đã kích động tới dây thần kinh mẫn cảm của các nhân vật lão bối Thiên Ngoại và Cô Thành.

Ở chỗ của Thiên Ngoại, mấy lão tổ Thiên Ngoại và Lý Trúc đang ngồi cùng nhau thảo luận việc này.

- Bọn ta không thể liên thủ với Cô Thành. Lý Trúc nghiêm mặt nhìn mấy lão tổ, trầm giọng nói:

- Việc này, Thiên Ngoại chúng ta tự ra tay là đủ rồi!

- Tiểu Trúc, việc này nhất định phải làm vậy sao?

Một lão tổ khổ tu của Thiên Ngoại vẻ mặt khắc khổ nói:

- Thời gian một năm có phải hơi ngắn không? Mặc dù bọn ta đã thông qua cách làm của con, bồi dưỡng một đám Tiên Thiên cao thủ, nhưng con phải biết rằng, những người này đều có khuyết điểm chí mạng, thực lực của họ đã đạt tới, nhưng thần trí của họ không được minh mẫn lắm. Nếu thực sự gặp phải người có chiến lực mạnh mẽ, cho dù là Thiên Tâm cảnh cũng có thể dễ dàng giết chết bọn chúng. Một lão tổ khổ tu khác của Thiên Ngoại gật đầu nói:

- Ta vẫn cảm thấy việc này nếu có Cô Thành bên đó cùng làm có lẽ sẽ tốt hơn, như vậy có thể giảm bớt thương vong của chúng ta.

Lý Trúc lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết:

- Không được, chúng ta quyết không thể liên thủ với Cô Thành.

- Chung quy cũng phải có một lý do chứ? Trước đây con chưa từng kiên quyết như vậy.

Một lão tổ Thiên Ngoại cau mày dường như không hiểu quyết định của Lý Trúc. Thiên Ngoại hiện giờ mặc dù Lý Trúc vẫn đang giữ tước hiệu thiếu chủ, nhưng trên thực tế hắn đã thực sự trở thành Chúa tể rồi.

Điều này, không chỉ bởi vì hắn là con riêng của vị lão tổ có quyền thế nhất Thiên Ngoại, mà quan trọng hơn là từ lúc hắn trở về từ Quy Khư, hắn đã thay da đổi thịt cho Thiên Ngoại.

Thiên Ngoại hiện tại thực lực vượt xa mấy mươi lần so với năm ngoái!

Hơn nữa cảnh giới của Lý Trúc cũng cao thâm tới một trình độ nhất định, trước đây từng có lão tổ của Thiên Ngoại so tài qua với Lý Trúc, kết quả, lão tổ Thiên Ngoại có cảnh giới cao hơn nhiều so với Lý Trúc lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lý trúc. Trong vòng mấy chiêu đã bị Lý Trúc trấn áp!

Lý Trúc hoàn toàn xứng đáng trở thành cao thủ số một của Thiên Ngoại.

Lý Trúc nhìn mấy lão tổ Thiên Ngoại tỏng phòng, trầm giọng nói:

- Bởi vì Tần Hiểu

- Tần Hiểu?

- Liên quan gì tới hắn chứ?

- Hắn ở lại một năm trong Quy Khư, nhưng chúng ta cũng không cần thiết phải sợ hắn chứ?

- Lẽ nào Tần Hiểu đạt được cơ duyên lợi hại hơn con sao?

- Hăn đáng sợ vậy sao?

Trong phòng, mấy lão tổ của Thiên Ngoại tỏ vẻ khó hiểu nhìn LýTrúc.

Lý Trúc chậm rãi lắc đầu, sau đó nói:

- Các người chẳng phải luôn tò mò, ta ở trong Quy Khư rốt cuộc đã gặp phải cái gì, sau khi ra ngoài mới có sự biến hóa kinh người như vậy sao?