Thí Thiên Đao

Chương 662: Đạo cảnh thể chất




Tuy nhiên, khi hắn bắt đầu vận hành tâm pháp của Thiên Ý Ngã Ý, trong nháy mắt mọi chuyện đều minh bạch.

Cái gì mà quan tài? Đây rõ ràng là tuyệt thế bảo vật vô giá!

Tâm pháp vừa mới vận hành, đã có dị lực tiến vào cơ thể Sở Mặc, loại sức mạnh này so với thứ Sở Mặc hấp thu hoàn toàn bất đồng, vừa tiến vào trong cơ thể đã trực tiếp cải tạo cốt nhục của hắn.

- Đây là... muốn thay đổi thể chất của ta sao?

Trong lòng Sở Mặc cả kinh, thậm chí còn quên cả vận hành tâm pháp ộ xương khô có chút bất mãn phất phất tay.

Sở Mặc vội vàng vận hành tâm pháp.

Lực quan tài vô cùng vô tận, Sở Mặc không biết nó là gì, nhưng nó lại có lực lượng khó tin, không ngừng cải biến thể chất của hắn.

Thể chất nguyên bản của Sở Mặc đã tiếp cận cửu cấp, giờ mới chỉ vận hành tâm pháp thì thể chất đã trực tiếp xông qua cửu cấp.

Nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục xông lên!

Trên cửu cấp là Tiên Thiên. Lực lượng thần kỳ điên cuồng cải tạo thân thể Sở Mặc, khiến cơ thể Sở Mặc căng đầy, dường như một lần nữa xếp lại trình tự.

Tiếp theo là cải tạo xương.

Sở Mặc vốn luyện cốt toàn thân, hiện giờ thêm cỗ lực lượng này vào, xương cốt trắng muốt như ngọc, thậm chí còn tản ra hào quang nhàn nhạt.

Bảy ngày sau đó, Sở Mặc cảm giác thể chất tới cực hạn, ầm ầm mở ra, từng bước tiến vào Tiên Thiên thể chất!

Nhưng vẫn chưa dừng lại!

Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp được vận hành lưu loát, đi thẳng lên hướng tới đạocảnh thể chất.

Cảm giác này mãnh liệt mênh mông, thế không thể đỡ!

Sở Mặc đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, bên ngoài có chuyện gì phát sinh hắn cũng không hay biết.

Không ngừng đánh thẳng lên độ cao mới.

Chung loai trong cơ thể biến hóa khiến hắn như si mê, say sưa.

Bộ xương khô an vị bên Sở Mặc, vẻ mặt hài lòng cười toe toét, dường như đang vui vẻ ứ như vậy, một tháng lặng lẽ trôi qua.

Hôm đó, toàn thân Sở Mặc toát lên ý vị khó nói, như có chút mông lung, cũng giống như đắm chìm trong hào quang.

Nếu Sở Mặc thấy bản thân lúc này thì sẽ cảm thấy giật mình.

Bởi vì hắn cũng đang bao phủ trong hào quang gần như Bắc Minh chí tôn!

Bộ xương khô thấy thế thì bắt đầu vui vẻ.

Sau đó hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bình nguyên vô tận phương xa.

Hốc mắt trống rỗng như có lực lượng thần kỳ, như muốn nói gì đó. Đương nhiênkhông có ai nhìn thấy.

Ầm!

Sở Mặc có cảm giác mình sắp nổ tung, lực lượng đến từ quan tài kia đúng là lớn như biển.

Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý cũng vận hành đến mức tận cùng!

Có thể tiến vào đạo cảnh thể chất hay không, thành bại chính là vào lúc này.

Bộ xương khô cũng thu hồi tầm mắt, nhìn sang Sở Mặc có vẻ rất thân thiết.

ẦM! Một cánh tay Sở Mặc bùng huyết hoa.

Sau đó, trực tiếp nứt vỡ!

Trong hư không xuất hiện sương máu.

Nhưng mà, bất kể là bộ xương khô hay Sở Mặc, tất cả đều không có phản ứng gì.

Bộ xương khô toét miệng ra, dường như rất vui khi thấy màn này.

Mà Sở Mặc thì dường như không biết thân thể mình biến hóa.

Ầm! Huyết hoa bùng lên, một tay khác của hắn nổ tung!

Hóa thành sương máu trong hư không.

Tiếp theo là hai cái đùi nổ nát.

Sau đó, là thân thể hắn, ầm ầm nổ bung, ngũ tạng lục phủ... hoàn toàn biến mất.

Bộ xương khô lộ vẻ khẩn trương, bắt đầu thân thiết nhìn Sở Mặc.

Bản thân hắn như có một năng lượng khủng bố, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra ngoài, hướng về phía Sở Mặc.

Lúc này, chỉ thấy trong hư không này sương máu, bắt đầu một chút đấy... Ngưngkết đứng lên.

Toàn bộ quá trình này rất chậm, sương máu ngưng kết khá khó khăn, đồng thời lực lượng từ quan tài tán ra cũng trợ giúp sương máu ngưng kết một lần nữa.

Suốt bảy ngày, thân thể của Sở Mặc, cánh tay, chân, mới hoàn toàn ngưng kết.

Hắn trần trụi mà đen xì như mực ngồi trên quan tài, nhìn qua như không có thay đổi gì, nhưng kỳ thật đã biến hóa rất lớn.

Đây mới thực là thoát thai hoán cốt!

Đến lúc này, đạo cảnh thể chất đã thành. Nguyện vọng của bộ xương khô đã đạt thành!

Muốn đi theo con đường Luyện Thểm ít nhất cũng phải là đạo cảnh thể chất mới được.

Nhưng mà, dưới vùng trời này, ngay cả là tuyệt thế thiên kiêu Thiên giới, cũng có bao nhiêu sinh linh có đạo cảnh thể chất?

Hơn nữa, theo con đường của bộ xương khô, đạo cảnh thể chất chỉ là cơ sở thôi.

Đúng lúc này, bộ xương khô khẩn trương nhìn Sở Mặc, bởi vì Sở Mặc... vẫn chưa ngừng lại.

- Vẫn muốn... Tiếp tục? Bộ xương khô không kìm nổi truyền tới thần niệm, hiển nhiên đã bị hắn làm kinh sợ.

Bởi vì tiếp tục... Chính là đầu lâu!

Năm đó, cho dù là hắn cũng không dám đi một bước này!

Lâu sau, hắn mới hơi hối hận, lúc trước hẳn nên đi một bước kia. Nhưng cho dù quay ngược thời gian, chưa chắc hắn đã có can đảm kia.

Mà tiểu tử kia còn chưa tới Trúc Cơ, chẳng lẽ... hắn dám làm như vậy?

Sở Mặc căn bản không biết bộ xương khô đang suy nghĩ gì, trong lòng của hắn, ít nhiều cũng có do dự. Trước khi toàn thân nứt vỡ, bước vào đạo cảnh, trong lòng hắn đã rõ ràng.

Nói cách khác, Sở Mặc hiểu mình đang làm gì, cũng hiểu như vậy có kết quả gì.

Lực quan tài khiến hắn tin tưởng.

Nhưng hiện tại, Sở Mặc có chút do dự.

Bởi vì hắn có thể cảm giác tiếp tục vận hành tâm pháp, tiếp tục hấp thu lực lượng thì thể chất của hắn vẫn có không gian tăng lên!

Đó là một loại trực giác bản năng.

Là thân thể hắn, dùng một phương thức chỉ có hắn hiểu được truyền tin tức chohắn.

Trên đạo cảnh thể chất là gì, Sở Mặc hoàn toàn không biết.

Hắn cũng chưa từng thấy ai thảo luận chuyện này trên bảng tin.

Càng chưa từng nghe kẻ nào nói qua.

Vì bất kể là Đại Công Kê hay Giới Linh, đều nói đạo cảnh thể chất là cực hạn thân thể có khả năng đạt được.

Nếu lực huyết mạch không đủ mạnh, cưỡng ép tấn công thể chất đạo cảnh thì sẽ chỉ có một kết cục chết. Sở Mặc có gan lớn, nhưng chưa đến mức lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

Rốt cuộc có cần tiếp tục không?

Sở Mặc đang tự hỏi.

Sở Mặc đang khẩn trương, do dự, nhưng bộ xương khô còn khẩn trương hơn cả hắn!

Hắn muốn trợ giúp Sở Mặc chứ không muốn hại hắn. Việc đoạt quan tài của Bắc Minh chí tôn là muốn trợ giúp Sở Mặc thành tựu đạo cảnh thể chất. Chất liệu có thể được Bắc Minh chí tôn dùng làm quan tài khẳng định không phải phàm vật. Tuy rằng dùng nó để thành tựu đạo cảnh thể chất có hơi lãng phí. Nhưng đối với bộ xương khô mà nói chỉ để ý có thể hay không thể dùng. Còn về phần lãng phí hay không thì chẳng hề nghĩ tới.

Nhưng nhìn hiện tại, nếu Sở Mặc thật sự bước lên một bước nữa, một chiếc quan tài cơ bản là không đủ! Này làm gì bây giờ?