Một trưởng lão khác của Phi Tiên, đầu cũng đầy tóc bạc, khẽ thở dài nói:
- Sư tỷ, mấy năm gần đây chúng ta còn tổn thất ít người hay sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, vào Quy Khư mà có một người đi ra đã là cơ duyên lớn bằng trời rồi! Lần này… chúng ta đã quá có lợi. Trên mặt cô gái tóc bạc kia cũng lộ vẻ cười khổ:
- Ta đây chẳng qua… cũng muốn bọn nhỏ đều có thể còn sống mà trở về thôi.
Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Làm sao chỉ mình nàng nghĩ thế chứ? Ai cũng mong vậy cả.
Nhưng sự thật cũng vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, bởi vì nơi đó là Quy Khư!
Một nơi thập tử vô sinh ùng lúc đó, phía bên Nhất Kiếm, bà lão kia cũng gọi Hạ Phong và Hoa Tam Nương tới bên cạnh.
- Nha đầu thật sự là đoạt được cơ duyên lớn? Còn rất an toàn? Các ngươi không lừa ta chứ?
Bà lão trước giờ vẫn rất quan tâm tới Hoa Tiểu Nha, hơn nữa còn vô cùng yêu thích người vãn bối này.
Hoa Tam Nương mặt mày hớn hở:
- Lão tổ, ngài yên tâm đi, Tiểu Nha nó đã đạt được cơ duyên khôn lường, bây giờ đang rất tốt! Đợi nó quay về ngài có thể tự đi hỏi nó mà à lão gật đầu vẻ hài lòng, sau đó lại nói:
- Thế còn mấy đệ tử còn lại không đạt được cơ duyên của Nhất Kiếm chúng ta thì sao? Bọn họ thế nào rồi?
Lời đó vừa ra khỏi miệng, trên mặt của Hoa Tam Nương và Hạ Phong đều lộ vẻ suy tư.
Sau đó, hai người đồng thời lắc lắc đầu:
- Chúng ta cũng không biết.
Bà lão khẽ thở dài một hơi:
- Thôi bỏ đi, là ta quá mức tham lam rồi
- Lão tổ không phải tham lam, ngài chỉ là muốn mọi người đều có thể còn sống trở về mà thôi.
Hoa Tam Nương ngoan ngoãn đáp lời.
- Chỉ nha đầu ngươi là giỏi nói ngon nói ngọt thôi.
Bà lão cười tủm tỉm thoáng liếc qua Hoa Tam Nương, sau đó hít sâu một hơi:
- Sống chết có số, lần này, Nhất Kiếm chúng ta đã quá có lời rồi! Đợi đến lúc nha đầu cũng đi ra, thì coi như chúng ta đã hoàn toàn thắng lợi!
Hạ Phong ở bên cạnh gật gật đầu:
- Ta nghi người của Thiên Ngoại và Cô Thành bên đó sợ là đều khó có thể sống sót trở về. Còn về đệ tử các môn phái khác, thì càng khó lòng thoát được.
Hạ Phong chỉ nói ít ỏi vài câu, lời ít mà ý nhiều, mô tả đơn giản vậy thôi nhưng gần như đã đem mọi hiểu biết của y thu được trong Quy Khư giãi bày ra cả.
Nhất là việc ai càng gần gũi với Sở Mặc thì lại càng có cơ duyên lớn, cũng đều nói ra.
Bà lão vừa nge vừa gật đầu, cuối cùng trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, thì đứa bé Sở Mặc này quả thực khác thường. Cũng được, nếu cả nha đầu và các ngươi đều thích thằng bé đó, lần sau cứ mời hắn đến Nhất Kiếm chúng ta chơi đi.
Hoa Tam Nương hơi hơi do dự, hạ giọng nói:
- Lão tổ… như thế có thích hợp không?
Bà lão cười cười:
- Ta thấy không có gì là không thích hợp cả.
- Được, vậy chúng ta nghe theo ngài.
Hoa Tam Nương cũng vui vẻ cười rộ lên. Hạ Phong thì ngược lại, sắc mặt hơi kỳ lạ, hình như có vui mừng, nhưng lại có chút không bằng lòng.
Tin tức về việc tổng cộng cả Nhất Kiếm và Phi Tiên có mười mấy người sống sót đi ra, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Nhất là bên phía Thiên Ngoại và Cô Thành, đều có linh tính xấu, đồng thời cũng cảm thấy lần này… thực sự có chút khác so với trước kia.
Nhưng bọn họ còn đang đợi, chưa tới giờ phút cuối cùng, bọn họ sẽ không chịu bỏ cuộc. Lúc trước cũng đã từng có ví dụ một đệ tử trong tứ đại phái, vào Quy Khư ba năm mới đi ra.
Cho nên thời gian bây giờ hãy còn sớm lắm. Bọn họ vẫn còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi.
Chớ nói chi trong lòng mấy lão tổ của Cô Thành và Thiên Ngoại đều vẫn chắc chắn một điều, cho dù môn phái bọn họ quả thực có xui xẻo đến vậy. Người được phái vào đều chết sạch, thì còn có hai người nhất định sẽ không chết được!
Tần Hiểu và Lý Trúc! Hai người đó đều là kẻ đã nuốt huyết đan mà vị đại nhân kia cho!
Hơn nữa, trong tay hai người đó còn có bảo vật hộ thân mà vị đại nhân đó để lại. Đủ để đảm bảo cho sự an toàn của họ trong Quy Khư.
......
Lý Trúc khép hờ hai mắt, dường như đang cảm ứng được cái gì.
Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở mắt ra, trên mặt còn đọng lại vẻ kinh ngạc. Miệng lẩm bẩm:
- Không ngờ… lai lịch của Quy Khư lại là như vậy… Thật khiếnngười khác khó lòng nghĩ tới, chẳng trách tứ đại phái chúng ta bao nhiêu năm nay vẫn cử người vào chỗ này mà gần như không ai có thể sống sót trở về. Hóa ra nơi đây… là nơi mai táng các đại nhân vật tối cao vô thượng!
Sau khi Lý Trúc tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của Tư Không Lãng, trải qua mấy ngày sắp xếp lại, nay đã biết rất nhiều bí mật mà ngay cả nhiều đại tộc trên Thiên giới cũng không biết tới.
Tư Không Lãng từng là con em của một gia tộc lớn thuộc Nhân tộc trên Thiên giới, bên trong thế hệ cùng lứa cũng xếp vào loại tài năng hiếm có, thế nên liền được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng. Trời sinh có tìnhtình kiêu ngạo, không coi người cùng vai vế ra gì, đối với anh chị em trong gia tộc cũng rất là khắc nghiệt.
Bởi vậy trong một lần ra ngoài rèn luyện, liền bị vài người anh em cùng lứa thông đồng với nhau gài bẫy, suýt chút nữa thì toi mạng ở cái nơi tràn ngập nguy hiểm đó. Nhưng nhờ vậy mà thành ra trong cái rủi lại có cái may, đoạt được một phần truyền thừa từ xa xưa, phần truyền thừa đó… chính là do một đại cao thủ trong ma đạo để lại.
Bởi vậy, Tư Không Lãng liền nhập ma.
Sau khi tu luyện mấy ngàn năm, cuối cùng y cũng bước qua đượcngưỡng cửa để trở thành Đế Chủ.
Nhưng mối hận thù năm xưa lại chưa bao giờ nguôi ngoai trong y. Sau khi thăng cấp Đế Chủ thành công, việc đầu tiên Tư Không Lãng làm là quay trở lại gia tộc để báo thù.
Những anh em gài bẫy y năm đó hiện giờ cũng đều đã là bá chủ hùng cứ một phương rồi, nhưng chưa có ai là Đế Chủ cả, vì vậy, khi đối mặt với Tư Không Lãng liền không hề có chút sức chống cự nào đã bị giết chết.
Tuy nhiên chính vì vậy, Tư Không Lãng đã khiến nhiều người tứcgiận, ngay cả cha và ông nội y đều hạ lệnh truy sát đối với y.
Dầu gì y cũng mới thành Đế Chủ không được bao lâu, nào phải đối thủ của mấy nhân vật cấp lão làng kia, thế là liền bị đánh đến trọng thương, đành phải trốn vào Quy Khư.
Cứ ở Quy Khư kéo dài hơi tàn, cho đến chết cũng không dám ra ngoài.
Liền tự chôn mình ở nơi đây, bởi hoàn cảnh đặc biệt của Quy Khư, sau khi Tư Không Lãng chết linh hồn y vẫn không bị tiêu tan, mà cứ vảng vất đâu đó chờ đợi một cơ hội đoạt xá. Loại người giống như y bên trong Quy Khư cũng không thiếu.