Thí Thiên Đao

Chương 651: Ma tộc




Trong khắp con ngươi không tìm thấy một tia tình cảm nào là của con người. Y chậm rãi nâng tay lên, động tác còn có chút ngượng nghịu, sờ sờ khóe miệng, sau đó, hơi hơi phát run nhìn thoáng qua vết máu đọng trên mu bàn tay.

Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, vậy mà thè lưỡi ra bắt đầu liếm láp vết máu tươi trên tay.

Suốt quá trình này đều lộ vẻ ma quái.

Sau đó, y bắt đầu mở miệng nói chuyện:

- Tần Hiểu? Trưởng lão trẻ tuổi của Cô Thành, đã nuốt một viên huyết đan? Ha... thú vị thật, không ngờ nơi nhân giới này mà cũng cóngười của ma đạo ghé thăm. Phải giết chết rồi luyện hóa một người tên là Sở Mặc? Người này tuy ở nhân giới, nhưng lại có thể chọc giận một vị cao thủ ma đạo...? Ha ha ha... vậy mùi vị máu tươi của hắn nhất định sẽ không tồi rồi.

Tuy giọng nói của người này giống hệt như Tần Hiểu, nhưng bất cứ ai quen biết Tần Hiểu mà có mặt ở đây cũng chắc chắn không cho rằng y chính là Tần Hiểu.

Đây ắt hẳn phải là một kẻ khác!

- Tuy không biết là người bạn nào trong ma đạo đã tặng cho taphần lễ lớn này, nhưng một ngày nào đó, nhất định ta sẽ được biết. Khi đó ta chắc chắn sẽ cảm tạ ngươi! Ha ha ha ha ha!

Tần Hiểu nói xong ngửa mặt cười ha hả, tiếng cười ở trong mật thất ngân nga mãi không dứt.

Gần như cùng lúc, gặp phải cảnh ngộ như Tần Hiểu còn có một người khác, đó chính là Lý Trúc của Thiên Ngoại.

Y cũng gặp phải tình huống hệt như vậy, người bên cạnh chết sạch, đều gặp phải bất trắc, sau đó bị một sức mạnh vô hình đưa tới trong căn mật thất. Trên thực tế, căn phòng mà Lý Trúc tới chỉ cách căn mật thất chỗ Tần Hiểu một bức tường mà thôi. Lý Trúc cũng bị một ý niệm lạnh như băng yêu cầu hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nói muốn truyền cho y kế thừa sở học.

Nhưng trong thời khắc mấu chốt nhất, Lý Trúc... lại giữ một tia đề phòng.

Chẳng biết tại sao, y cũng không thể nào hoàn toàn thả lỏng được.

Cho nên, khi ý niệm lạnh như băng này vọt vào cơ thể y, muốn hoàn toàn chiếm cứ biển ý thức của y, trong nháy mắt... Lý Trúc liền phản kháng! - Ngươi... ngươi dám lừa gạt bản tôn, dám không thả lỏng hoàn toàn tinh thần? Vậy ngươi chết đi thôi!

Ngay khi phát hiện ra mình bị lừa, ý niệm lạnh lẽo kia liền truyền thẳng cho Lý Trúc một luồng suy nghĩ như vậy.

Sau đó, Lý Trúc liền cảm thấy bản thân như sắp sụp đổ, lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ, y cảm thấy được chết đi cũng là một điều hạnh phúc.

Bởi nếu chết rồi, thì liền không còn biết gì nữa, cũng không còn cảm thấy gì nữa. Hiện tại, y quả thực là sống không bằng chết! Loại cảm giác như linh hồn sắp bị xé toạc này, khiến Lý Trúc như muốn hóa điên.

Nhưng trong lúc đang lên cơn cuồng dại, chìm trong sự đau đớn vô cùng tận, Lý Trúc vẫn cố gắng giữ lại được một tia tỉnh táo cuối cùng.

Trong thời gian ngắn ngủi, ý muốn bỏ cuộc đã xuất hiện vô số lần trong đầu Lý Trúc, nhưng một cảm giác không cam tâm tận sâu trong đáy lòng vẫn giúp y cầm cự được, khiến y duy trì lấy sự tỉnh táo tuyệt đối.

Y không hiểu đây là chuyện gì, nhưng lại đoán được đang có ngườimuốn chiếm lấy thân thể của y!

- Thân thể này là của ta! Đừng có ai hòng đoạt được!

Lý Trúc thất khiếu đổ máu, ánh mắt vô cùng dữ tợn và kinh khủng, toàn bộ khuôn mặt nhăn nhúm lại vào một chỗ, chỉ sợ có là cha y thấy y, cũng không tin đây là con trai của mình.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ý niệm lạnh băng gần như sắp xé toạc linh hồn của Lý Trúc kia dần dần trở nên bạc nhược.

Sự tra tấn đối với Lý Trúc cũng yếu đi vô số lần uối cùng, thở dài một cách sâu xa:

- Quá lâu rồi... Nếu là ta năm đó, chỉ cần dùng một ý niệm là đã có thể đoạt xá loại con kiến như ngươi một vạn lần rồi! Bây giờ... ta lại suy yếu tới mức này, nếu đã vậy, còn sống làm chi nữa? Ngươi có thể kiên trì đến hiện tại đã là khó được rồi, thôi, vậy thì ta liền tặng cho ngươi một cơ duyên vậy.

Sau khi âm thanh này nói xong, liền im ắng không động tĩnh.

Lý Trúc dần dần tỉnh lại, thở một hơi thật dài, khắp người chỗ nào cũng chỉ hơi cử động liền đau đớn khôn tả. Nhưng trên mặt y, lại lộ ra một nụ cười mừng rỡ như điên.

Thông qua những gì vị kia để lại trong biển tinh thần cho y, chỉ nháy mắt, Lý Trúc đã biết rõ rất nhiều điều.

- Linh giới, Tiên giới, Thiên giới...

Lý Trúc lẩm bẩm, thì thào trong miệng:

- Lý Trúc ta chết đi sống lại, không ngờ lại giành được cơ duyên này, thật sự không tưởng tượng nổi... Quá thần kỳ rồi!

Nói xong, Lý Trúc nhịn đau ngồi dậy, sau đó bắt đầu bật cười ha hả:

- Cái gì gọi là kế thừa... Là như ta đây chứ đâu! Ha ha... thế thìmấy tên còn lại bên kia hẳn là cũng gặp phải tình cảnh tương tự ta rồi? Nhưng lại có ai có thể như ta... chiến thắng vị khủng bố đó, hoàn toàn biến phần kế thừa này thành của mình chứ?

Lý Trúc nói xong, khập khiễng đứng dậy, lấy tay vịn vào vách tường trong mật thất, lôi mấy viên đan dược từ trong ngực ra nuốt vào, sau khi thở dốc một hồi, tinh thần cả người đã tốt hơn nhiều.

Khóe miệng y để lộ một nụ cười tà mị:

- Ta đã biết Quy Khư là gì rồi, sẽ không có một sinh linh khủng bố nào ở đây... nhằm vào ta nữa. Bởi vì ta... đã trở thành một phần của nơi này rồi, ha ha ha ha ha! Lý Trúc không nén nổi cười to vài tiếng.

Ánh mắt của y lại bắt đầu trở nên âm u lạnh lẽo:

- Diệu Nhất Nương, Hoàng Họa, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha... các ngươi đều sẽ thuộc về ta! Còn Sở Mặc... ngươi phải chết!

Nói xong, Lý Trúc khẽ vươn tay làm một động tác kỳ quái, căn mật thất trước mặt đột nhiên mở ra.

Trùng hợp là, căn phòng bên cạnh cũng mở ra cùng một lúc.

Thân hình của Tần Hiểu bước ra. Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Tần Hiểu nhìn Lý Trúc, ánh mắt ẩn chứa chút quan sát tìm tòi, sâu trong con ngươi còn thoáng qua chút gì đó lạnh như băng một cách khác thường.

Lý Trúc hừ lạnh một tiếng:

- Mao Lợi Đồng, chúng ta đã lâu không gặp rồi.

Vẻ nghi hoặc trong mắt Tần Hiểu lập tức biến mất, lạnh lùng nói:

- Tư Không Lãng, lại thấy mặt nhau rồi. Lý Trúc cười ha hả vài tiếng, cũng không nhiều lời liền xoay người rời đi.

Tần Hiểu nói với theo ở phía sau:

- Con kỳ lân nhỏ kia là của ta!

Bước chân của Lý Trúc hơi chững lại, không quay đầu lạnh lùng nói:

- Ta muốn mấy con nhóc, và cả Sở Mặc.

- Mấy con nhóc đó thuộc về ngươi, còn ai gặp Sở Mặc... thì là của người đó!

Tần Hiểu lạnh lùng nói

- Thế thì cứ thử xem.

Lý Trúc nói xong cũng không ngoảnh mặt lại mà đi thẳng, trong lòng cảm thấy lạnh buốt, y biết, Tần Hiểu xong đời rồi! Nếu không phải là y đã chiếm được toàn bộ ký ức của Tư Không Lãng, nhất định vừa rồi cũng sẽ để lộ ra sơ hở. Cho nên, hiện giờ y không muốn ở quá gần đối phương.