Thí Thiên Đao

Chương 647: Lòng tham




Bởi bọn họ phát hiện, nếu cứ đi cùng Sở Mặc sẽ rất an toàn. Hơn nữa, hình như người có quan hệ càng gần gũi với Sở Mặc thì càng may mắn. Bọn họ đều muốn trong thời gian tới kéo gần quan hệ với Sở Mặc một chút. Ừm, nói trắng ra là, muốn nịnh bợ Sở Mặc để xem có thể có kỳ tích xảy ra hay không.

Tuy rằng ý nghĩ này hơi khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng đây lại chính là giang hồ.

Nịnh cao dẫm thấp, không khác gì cái này.

Chu Tuấn cũng không muốn cưỡng ép, trên thực tế y cũng không có tư cách đi ép buộc những người đó, bởi vì mấy đệ tử còn sót lại của Tây Hải phái này, cho dù là thân phận địa vị hay cảnh giới, đều cao hơn Chu Tuấn rất nhiều

- Vậy, mọi người tự bảo trọng!

Chu Tuấn chắp tay hướng về phía mấy sư huynh đệ của y, sau đó lại vái chào thật sâu về hướng Sở Mặc:

- Tạm biệt!

Nói xong, Chu Tuấn liền dứt khoát bước chân vào cánh cổng ánh sáng kia, trong nháy mắt, thân hình của y đã hoàn toàn biến mất.

Sau đó, cánh cửa ấy cũng biến mất luôn cùng Chu Tuấn.

Những người khác, khi thấy cánh cổng ánh sáng này biến mất đều sửng sốt hồi lâu, bọn họ còn tưởng rằng cánh cổng ánh sáng này sẽ tồn tại một lúc, như ban đầu khi đi vào, nên vẫn có một vài người còn đang do dự vốn dĩ chưa kịp làm ra phản ứng.

Lúc này, một đệ tử khác của Tây Hải phái cũng thì thào nói:

- Muốn rời khỏi đây!

Xoạt!

Có âm thanh nhỏ vang lên, cánh cổng ánh sáng lại hiện ra trước mắty.

Lần này tất cả mọi người đều đờ đẫn, một cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc sống lưng.

- Ta… ta chỉ nói bừa một chút thôi.

Người đệ tử này của Tây Hải phái lui về sau hai bước, nói theo bản năng.

Những lời của gã vừa mới thoát ra khỏi miệng, thì ngay lập tức, cánh cổng ánh sáng chợt hóa thành một lưỡi kiếm đâm thẳng về phía lồng ngực. Gã đệ tử đó của Tây Hải phái thực lực đã ở Ngộ Tâm Cảnh, cóthân phận và địa vị cực cao trong chính Tây Hải phái.

Nhưng khi phải đối mặt với lưỡi kiếm ánh sáng này, lại không có bất cứ khả năng chống đỡ nào, đã bị kiếm đâm xuyên qua ngực.

Sau đó, lưỡi kiếm ánh sáng này cũng tan biến trong không khí.

Gã đệ tử của Tây Hải phái, rũ đầu xuống không còn chút sức lực, thoáng nhìn qua lồng ngực của mình, sau đó thân hình mềm oặt ngã gục xuống ngay tại chỗ, không kịp nói được một lời liền mất mạng.

Những lời này miêu tả thì dài dòng, nhưng thực tế lại chỉ diễn ratrong chớp mắt.

Có nhiều người thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì tất cả cũng đã kết thúc đầy chóng vánh.

Sở Mặc chỉ còn biết lắc đầu thở dài, nhìn tên đệ tử tự tìm cái chết đó của Tây Hải phái, không biết nên nói thêm gì nữa.

Nếu nơi này thực sự là nơi chôn cất của một nhân vật lớn cao thâm khó lường, thì người còn chưa Trúc Cơ như thế, quả thực còn chưa bằng một con kiến, vậy mà cũng dám ăn nói lung tung đùa cợt, rõ là tự tìm đường chết mà

- Mọi người phải cẩn thận, đây là Quy Khư.

Sau khi im lặng một chút, Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng.

Lúc này mọi người đều cảm thấy cơn sợ hãi đang lan tỏa khắp toàn thân, tuy khi trước cũng được chứng kiến tận mắt nhiều cái chết. Nhưng không cái chết nào có thể khiến mọi người kích động mãnh liệt như cái chết vừa rồi của gã đệ tử Tây Hải phái.

Dường như trong cõi u minh nào đó, có một kẻ hùng mạnh khôn lường, đang lặng yên theo dõi bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay cướp đi sinh mạng của mọi người

- Đúng vậy, chớ nên ăn nói lung tung.

Hoa Tam Nương thở dài một tiếng nói.

- Ở đây nhất định phải giữ lòng kính sợ.

Hạ Phong ở bên cạnh cũng nói.

Những người khác đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Còn vài người sót lại của Tây Hải phái đều đứng tụm ở đó với vẻ mặt nhăn nhó. Loại cảm giác sợ hãi và khó chịu cũng đạt tới một mức độ nhất định rồi. Nhiều người chết như vậy, nhưng lại đều là đệ tử của Tây Hải phái bọn y. Tuy rằng nguyên nhân cũng xuất phát chính từ việc bọn họ không chịu nghe lời, nhưng khi tâm tình đang trong trạng thái buồn bực đến cùng cực, thì lý trí sẽ trở nên khiếm khuyết.

Bởi vậy, những đệ tử này của Tây Hải phái đều sinh lòng bất mãn oán hận đối với Sở Mặc. Nhưng loại cảm xúc này lại cứ không thể nào bộc phát được ra… Thật sự là bị dồn nén đến tột độ.

Lúc này, ở lối vào Quy Khư, một bóng người bước ra từ trong cánh cổng ánh sáng.

Rất nhiều người đang đón sẵn ở chỗ này đều ngẩn ra, đây vẫn là kẻđầu tiên bước ra khỏi Quy Khư.

Người của tứ đại phái lập tức náo động, bọn họ còn tưởng là người của mình đi từ bên trong ra.

Kết quả, sau khi Chu Tuấn bước ra, người của tứ đại phái liền phát hiện bản thân cũng không biết người thanh niên này. Nhưng ngược lại, chưởng môn Triệu Khánh của Tây Hải phái và Vương Thông sư phụ của Chu Tuấn, đang phải đợi ở ngoài không được vào trong, thì hô lên với vẻ vui mừng và bất ngờ:

- Tuấn nhi! Giọng nói của Vương Thông có chút run rẩy. Y thậm chí còn đẩy phắt người của tứ đại phái đang đứng chắn phía trước ra một cách vô lễ, xông thẳng tới. Ôm chầm lấy Chu Tuấn, nước mắt không ngăn nổi mà trào ra.

Tình cảm của y với người học trò này chẳng khác nào cha con. Tuy biết Chu Tuấn cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng y vẫn yêu thương đứa bé mà y nuôi từ nhỏ tới lớn này vô hạn.

Lúc này, khi Chu Tuấn tiến vào Quy Khư, người lo lắng nhất chính là y, nhất là khi nhớ tới lời khuyên mà Sở Mặc dành cho y lúc trước, trong lòng lại càng nghĩ càng sợ. Sâu trong thâm tâm cũng ngày cànghối hận vì đã để Chu Tuấn vào trong Quy Khư.

Hiện giờ thấy Chu Tuấn còn sống mà ra khỏi Quy Khư, hơn nữa, lại còn là người đầu tiên đi ra. Trong lòng Vương Thông lập tức trở nên vô cùng nhẹ nhõm, loại cảm giác này quả thực là vui mừng vô bờ bến!

Triệu Khánh cũng cực kỳ vui vẻ, khi rảnh rỗi, y có trao đổi với một vài người trong tứ đại phái, trải qua dăm ba câu chuyện, y mới biết Quy Khư quả thực là một nơi hung hiểm chân chính, nói là thập tử vô sinh… cũng không coi là quá lời.

Cho nên trong lòng của Triệu Khánh vẫn bất an vô cùng, sợ nhữngđệ tử trong môn phái của mình đều chết cả không ai ra được, như vậy thì tổn thất sẽ vô cùng thê thảm và nghiêm trọng rồi!

Chờ đến lúc thế hệ trẻ tuổi tinh nhuệ này của Tây Hải phái đều hao tổn hết, thì Tây Hải phái đúng là bị thiệt hại nặng nề.

Sợ rằng có mất thời gian cả trăm năm cũng khó mà khôi phục được.

May thay, kết quả còn chưa bết bát đến vậy, ít nhất đã có một đệ tử sống sót mà trở ra!