- Cũng không phải trực tiếp sống lại mà cần có cơ hội.
Giới Linh trầm ngâm.
- Quy Khư có sức mạnh rất khó tin nhưng cả Chí Tôn, cũng cần phải có duyên mới gặp được.
- Trong Quy Khư, ngoài phần mộ của các Chí Tôn còn có rất nhiều nấm mồ của các nhân vật phong vân khác. Có thể họ không đạt đến cảnh giới Chí Tôn nhưng cũng là những người tinh anh, đều có năng lực mạnh mẽ và danh vọng lớn. Nên bọn họ chờ đợi một ngày nào đó có thể hoàn toàn sống lại. Nhưng nói cho cùng thì cũng cần có duyên. Đến Chí Tôn cũng không nắm chắc điều này. Cho nên, nếu họ coi trọng người nào, họ sẽ thu người đó làm truyền nhân. Nhưng chuyện này khá hãn hữu. Nếu không vì ngươi, mấy nữ oa kia có duyên mấy cũng chưa chắc được chọn.
Nói đến đây, Giới Linh lại thở dài
- Mấy tên quỷ này đã chết nhiều năm rồi còn không an phận, muốn lây dính nhân quả với ngươi. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì xấu, cứ tùy ý bọn họ đi.
Sở Mặc ngơ người:
- Ngài nói họ chết rồi mà có thể lựa chọn truyền nhân?
Ai nghe chuyện này cũng sẽ thấy khó tin.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Sao phải kỳ quái. Những người đó có chết được hàng trăm vạn năm đi nữa cũng vẫn có khả năng chọn truyền nhân cho mình
- Không thể tin nổi…
Sở Mặc co giật khóe miệng, chỉ thốt ra được mấy tiếng.
- Bây giờ rất khó có thể giải thích cho ngươi hiểu. Ngươi chỉ cần làm tốt những việc ngươi nên làm là được rồi.
Sở Mặc nhìn mấy cái hộp nhỏ màu vàng nói:
- Ta chỉ cần giao cho các nàng cái này thôi à?
Giới Linh gật đầu.
- Đúng vậy. Ta dạy ngươi một đạo khẩu quyết, ngươi sẽ truyền cho bọn họ. Nói với họ sau khi tiến vào Linh giới, cầm hộp niệm khẩuquyết. Đoạn thần phù trong đó có thể bảo vệ bọn họ ba mươi năm.
- Bị hạn chế thời gian ạ?
Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn Giới Linh một cái.
Giới Linh lườm hắn:
- Ngươi nhìn cái gì thế. Có cái này là tốt lắm rồi.
Khóe miệng Sở Mặc giật giật, thầm nghĩ: nếu sớm có cái này, đám người ông nội không cần phải chết.
Giới Linh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Đoạn thần phù chỉ có thể ở các thế giới cao như Linh giới mới có hiệu lực. Nó vô dụng ở Nhân giới.
Sở Mặc cười khổ, nhìn Giới Linh nói:
- Người có biết người thông minh thì đáng ghét không?
Giới Linh khoát tay.
- Không có việc gì thì biến đi.
Vì thế, Sở Mặc trực tiếp lăn đến Linh Đan Đường.
- Đại nhân, đã vài ngày chưa thấy ngài tới rồi đó ạ hưởng quầy Linh Đan Đường nhìn thấy Sở Mặc, lập tức tươi cười mời hắn vào trong.
Sở Mặc đem đan dược luyện chế lúc trước giao cho chưởng quầy, bao gồm cả đan dược Thượng Quan Nam yêu cầu luyện chế riêng: Phá Giới Đan hoàn mỹ. Chẳng qua, hắn đưa cho chưởng quầy ‘tử đan’ còn hắn giữ lại ‘mẫu đan’.
Chưởng quầy nhìn thấy Phá Giới Đan cấp độ hoàn mỹ lập tức vui vẻ:
- Thượng Quan công tử đã tới vài lần rồi…nhưng ta cũng không dám thúc giục đại nhân
- Ngươi làm tốt lắm. Lát ngươi đem viên thuốc này giao cho y là được.
- Được, ta sẽ phái người báo cho y biết ngay.
Chưởng quầy hoàn toàn không nghĩ Sở Mặc có ý khác.
Mẫu tử đan là đan dược quá cao cấp. Chưởng quầy của Linh Đan Đường có khi còn chưa nghe thấy chứ đừng nói là được nhìn thấy. Càng sẽ không nghĩ người trẻ tuổi trước mặt lại có khả năng chế ra đan dược trong truyền thuyết.
Sở Mặc gật đầu thầm nghĩ: xem ra ta phải nhanh chóng rời khỏi QuyKhư. Thượng Quan Nam có Phá Giới Đan chắc chắn sẽ hành động. Dù y muốn dùng cái này làm gì, chỉ cần ở Huyễn Thần giới, mình nhất định phải đi chen một chân.
Sau đó, Sở Mặc nói với chưởng quầy:
- Lấy cho ta một ít đan dược chữa trị thần hồn.
Chưởng quầy hơi ngẩn ra, cũng không hỏi gì nhiều mà gật đầu nói:
- Chúng ta không có sẵn nhiều đan dược chữa trị thần hồn nhưng vẫn có một chút dược liệu. Lấy năng lực của ngài chắc chắn có thể chế được không ít. Nói xong, chưởng quầy liền lấy ra mấy hộp dược liệu đưa cho Sở Mặc.
Sức ảnh hưởng của Sở Mặc ở Linh Đan đường khá lớn chủ yếu do mệnh lệnh của Phùng Xuân Đế Chủ. Thực ra chỉ cần Bạch đại nhân yêu cầu không đến mức quá phận, Linh Đan đường sẽ toàn lực phối hợp. Đã có mệnh lệnh của Cửu đương gia, những người phía dưới sao còn nghi ngờ gì nữa, dĩ nhiên sẽ dốc sức phối hợp rồi.
Tuy nhiên đến giờ, Sở Mặc cũng chưa bao giờ chiếm tiện nghi của Linh Đan đường. Nhờ có hắn, Linh Đan đường đang suy tàn trong thời gian này đã khởi sắc hơn. Thậm chí, có dấu hiệu tỏa sáng lần thứ hai. Người bên ngoài có thể không biết, nhưng trong Linh Đan đường cũng có người biết nội lực của Linh Đan đường chính là người trẻ tuổi kia.
Sở Mặc mang dược liệu rời đi, đến Sở cung, luyện chế đan dược chữa trị thần hồn trong thời gian ngắn nhất rồi đem cho Tần Thi và Đổng Ngữ.
Hai nàng thật sự không ngờ Sở Mặc lấy ra đan dược cao cấp chữa trị thần hồn, đều giật mình nhưng cũng rất cảm động.
- Sở công tử, cảm ơn ngươi. Về sau nhất định ta sẽ báo đáp.
Tần Thi thành thật nói. Đổng Ngữ lại cười hì hì:
- Đúng đó, rất…rất cảm ơn ngươi nhé.
Sở Mặc cười nói:
- Không cần khách khí, sau này có nhiều chuyện ta cũng cần các ngươi hỗ trợ mà.
Tần Thi nói:
- Sở công tử có gì cứ nói, chúng ta sẽ không chối từ.
Đổng Ngữ gật đầu đồng ý. Thần hồn của hai người bị hao tổn, trí nhớ khuyết thiếu. Tính mạng là do Sở Mặc cứu. Có thể nói, các nàng nợ Sở Mặc quá nhiều, đời này chưa chắc đã trả hết. Nên nếu Sở Mặc thật sự cần các nàng giúp, hai người sẽ không nói hai lời mà đồng ý.
Sở Mặc cũng không phải muốn thi ân mong người báo đáp, chẳng qua hắn thấy hai thiên chi kiêu nữ phong hoa tuyệt đại như vậy mà chết đi thì quá đáng tiếc. Hắn có năng lực giúp các nàng thì giúp thôi.
Thế gian này nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đó. Bất kể thế nào, làm việc thiện lúc nào cũng tốt. Sở Mặc nhìn hai người nói:
- À mà bao lâu nữa các ngươi sẽ tiến vào Trúc Cơ?
Hai nàng nhìn nhau, Đổng Ngữ nói:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể…
- Bất cứ lúc nào cơ á…
Khóe miệng Sở Mặc co rút, không biết nói gì nhìn hai người trước mắt:
- Được rồi. Trước tiên các ngươi áp chế một chút, đem thần hồn chữa trị đã. Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị tài liệu tiến vào Trúc Cơ cho các ngươi. Hai người đều sáng mắt, nhìn Sở Mặc cảm kích. Nhất là Đổng Ngữ, ánh mắt nhìn Sở Mặc có chút khác thường.
Sở Mặc không thể chịu được ánh mắt này, chào hỏi xong vội vàng ly khai.
Thân hình Sở Mặc vừa biến mất, Thẩm Tinh Tuyết đột nhiên xuất hiện. Thấy Đổng Ngữ đang ngẩn người bèn nói:
- Đổng Ngữ tỷ, nếu tỷ thấy Sở Mặc, phiền tỷ nói cho hắn biết hiện tại ta rất an toàn nhé.
Nói xong, người cũng lập tức biến mất theo.