Thí Thiên Đao

Chương 64: Gặp lại Tiêu Vũ (1)




- Thật vậy sao? Vậy vậy tốt quá rồi! Lâm công tử, đa tạ ngươi, cảm tạ ngươi.

Na Y vừa nghe những lời này, liền không để ý gì nữa, trong phút chốc hưng phấn đến nỗi suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Bảo Liên cũng nao nao, thậm chí còn quên nhắc nhở Na Y đừng hưng phấn quá, tránh kinh động đến người khác. Cô cũng ngơ ngác nhìn Sở Mặc, rất lâu sau, mới cất giọng thanh âm mang theo vài phần run rẩy:

- Lâm công tử nói thật sao?

Sở Mặc hỏi:

- Công chúa có biết được thành phần của độc dược trong cơ thể mình không?

Bảo Liên công chúa gật gật đầu, nói:

- Chỉ biết mấy loại, ngoài ra, thầy thuốc mà ta có thể tin tưởng kia cũng không đoán được.

Sở Mặc nói:

- Có phải có đuôi bọ cạp trắng, chân rết ba mươi năm tuổi, sừng bò vàng

Sở Mặc đều đều nói ra một tràng, liệt kê đầy đủ các loại khiến Na Y và Bảo Liên nghe tới ngây người.Sau khi nghe xong, Bảo Liên công chúa mặt đầy kinh sợ nhìn Sở Mặc:

- Nếu ngươi không tới đây cùng với Na Y, nếu không phải tướng mạo ngươi hoàn toàn không giống với người trên thảo nguyên ta thậm chí còn phải hoài nghi ngươi, có phải là người của gia tộc Hạo Nguyệt hay không nữa!

- Chỉ e là đến bọn họ cũng không thể nói được hết những thành phần độc dược một cách rõ ràng như thế!

- Bởi vì tuy rằng bọn họ nắm trên tay phương thuốc ấy, nhưng lại không hề có năng lực luyện thuốc.- Số thuốc độc này, ta đã điều tra, tất cả đều là vị tổ tiên của gia tộc Hạo Nguyệt năm đó để lại.

Sở Mặc nhìn thoáng qua Bảo Liên công chúa, trong lòng nghĩ:

- Người con gái này thật lợi hại, ngay dưới mắt của lão già gian ác giảo hoạt có thể điều tra ra được tin tức quan trọng đến thế.

- Công chúa không cần lo ngại. Hiện giờ, ta sẽ viết cách giải độc cho người, sau đấy, người phái tùy tùng tin cậy của mình, đi tìm chỗ dược liệu này, đưa cho ta, thế là xong!

- Vậy, Bảo Liên đa tạ công tử!Bảo Liên công chúa đứng dậy, cúi người sâu thi lễ với Sở Mặc.

Sau đó, đứng ngây người một lúc lâu, không kìm được nước mắt chảy dài, nức nở nói:

- Ca ca với tẩu tẩu đáng thương của ta nếu có thể gặp công tử sớm hơn một chút

Na Y cũng nghĩ đến đây, nước mắt cũng rơi theo.

Sở Mặc thầm nghĩ:

- Nếu có gặp ta sớm hơn chăng nữa, cũng chỉ sợ lúc đó, ta chưa có năng lực này!

- Bảy ngày sau, tên khốn kiếp tổ chức một bữa tiệc long trọng tiếp đón Na Y, thật ra, là muốn ép Na Y gả cho tiểu nhi tử của y Hạo Nguyệt Cách Thủy.

- Nếu không nghe theo,y sẽ lấy tấm truy nã của hai tên súc sinh Ngân Ca với Kim Ca ra, bắt tất cả các ngươi lại.

- Chúng ta nhân cơ hội này hạ thủ, chỉ cần khống chế được tên khốn kiếp này, ta càng có tự tin nắm được cục diện trong tay.

Biết được mình có cơ hội sống sót, cả người Bảo Liên công chúa, phát ra sức sống mãnh liệt.Sở Mặc bội phục sát đất với khả năng tình báo của Bảo Liên công chúa.

- Công chúa, ở đây dù sao cũng là địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão, người thật sự có tự tin sau khi khống chế được Hạo Nguyệt trưởng lão, sẽ khống chế được toàn thể mọi chuyện hay sao?

Bảo Liên công chúa nói:

- Thủ hạ của ta, nắm trong tay rất nhiều chứng cứ của y, y cũng biết, đây cũng là nguyên nhân y muốn giết ta. Một khi công bố những chứng cứ này ra, ngay lập tức y sẽ thân bại danh liệt.Nói rồi, Bảo Liên công chúa thoáng nhìn Sở Mặc:

- Ta cũng từng là Vương Đình công chúa, ta muốn dùng một ít tư liệu, thật ra cũng rất đơn giản.

- Nhưng hiện giờ, ta chỉ có một tâm nguyện

Nàng nhìn Na Y bên cạnh:

- Ta hy vọng, chất nữ của ta, có thể trở thành nữ vương thảo nguyên.

- Cô cô

Na Y nhìn Bảo Liên công chúa, muốn nói lại thôi.Bảo Liên công chúa nhẹ giọng nói:

- Đứa trẻ ngốc, cô cô của con giết tên khốn kiếp ấy xong, danh tiếng đã bị hủy hoại, dù y có làm chuyện xấu xa hay ta và y có phải phu thê thật sự không, thì trên danh nghĩa, ta vẫn là thê tử của y!

- Hơn nữa, trong lòng cô cô, không hề mong muốn ngôi vương vị kia một chút nào.

- Con ngồi ở vị trí kia, thích hợp hơn ai hết.

- Tin tưởng ánh mắt của cô cô.- Vì thế, tên khốn kiếp kia phải chết trên tay của ta.

Bảo Liên công chúa nói xong nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc hiểu, lời của Bảo Liên công chúa, nghe thì giống nói cho Na Y, trên thực tế, là nói cho mình nghe. Để mình yên tâm, nàng có khả năng làm được, nhưng nàng không hề có dã tâm ấy.

Thật ra Sở Mặc không hề để tâm chuyện cô chất hai người, ai sẽ thành tân chủ Vương Đình. Thậm chí để cho Liệt Ca trở thành tân vương trên thảo nguyên, Sở Mặc cũng không để tâm.Chỉ cần không rơi vào tay Đại Tề hoặc thân thích của Đại Tề, sẽ không thành vấn đề.

Đương nhiên, so sánh ra, Sở Mặc mong muốn Na Y sẽ ngồi trên chiếc ghế đế vương kia hơn.

Sau đó, Bảo Liên công chúa thương lượng với Sở Mặc cụ thể chi tiết ngày hôm ấy, rồi lặng lẽ đưa Na Y rời đi.

Nhìn thấy giá sách hồi phục nguyên trạng, Sở Mặc không nín nổi thầm thì:

- Gia gia nói đúng, không thể xem thường bất cứ ai, đặc biệt là nữnhân!

Hiện giờ còn bảy ngày nữa là đến yến hội của Hạo Nguyệt trưởng lão, nhưng chỉ còn một ngày là đến đêm trăng tròn.

Đêm mai, là đêm trăng tròn rồi

Sở Mặc dựa vào phương hướng trên bản địa đồ phán đoán, nơi ấy, cách cung điện của Bảo Liên công chúa, chỉ khoảng một trăm dặm. Đốivới hắn mà nói, cũng chẳng tính là quá xa.

Thế nên, Sở Mặc dự tính, đêm trăng tròn này, dò thám chỗ kia, xem xem có thu thập được gì không.

Giữa trưa ngày hôm sau, Sở Mặc đường đường cưỡi ngựa, đeo một cây cung, phóng ngựa theo hướng đánh dấu trên bản đồ.

Hắn nói muốn đi săn thú, tự nhiên chẳng có ai ngăn cản.

Con ngựa Sở Mặc cưỡi, là con ngựa đích thân Bảo Liên công chúa lựa chọn.Giống hệt với con ngựa mà Bảo Liên công chúa cưỡi, con ngựa này, cũng một màu đen tuyền, toàn thân không một sợi lông tạp, bộ dạng vô cùng dũng mãnh.

Nhưng, sau khi Sở Mặc hơi lộ ra một chút khí tức cảnh giới Nguyên Quan, đại hắc mã lập tức bị hoảng sợ, vô cùng nịnh nọt đưa đầu để Sở Mặc vuốt ve

Thật ra Sở Mặc không muốn cưỡi ngựa tới, trăm dặm lộ trình, với hắn mà nói, tốc độ cưỡi ngựa chẳng bằng hai chân mình.

Nhưng như vậy sẽ khiến người ta để ý, giờ là thời điểm nhạy cảm,Sở Mặc cũng không muốn gây sự chú ý của Hạo Nguyệt trưởng lão.

Cứ như thế, Sở Mặc cưỡi đại hắc mã, rong ruổi trên vùng thảo nguyên.

Sau khi bị Sở Mặc hù họa một phen, đại hắc mã rất ngoan ngoãn, cảm thấy chủ nhân muốn chạy nhanh hơn một chút, nó liền chạy như điên.