Thí Thiên Đao

Chương 620: Hợp tác




Sở Hàn cười khổ nói:

- Cái loại cảm giác này giống như là Tiên cung từ trên trời giáng xuống, thế hệ các ngươi hoàn toàn không thể nào cảm thụ được cuồng nhiệt năm đó, trên thực tế, cho dù là thế hệ như ta… cũng không thể cảm thụ được. Nhưng năm đó nhóm sư tổ của ta đã ghi chép lại loại cảm giác này và truyền thụ lại.

Than nhẹ một tiếng, Sở Hàn thì thào nói:

- Lúc ấy không ai có thể nghĩ tới chuyện này thật sự không phải là may mắn của Nhân giới, mà là tai nạn.

Sở Mặc khẽ cau lông mày nhìn Sở Hàn.

Sở Hàn nói:

- Sau khi nó rơi xuống thế giới chúng ta liền tạo thành một thế giới độc lập, không hợp với… Nhân giới chúng ta! Sau khi trải qua sự hưng phấn lúc ban đầu, các đại nhân vật muốn chiếm lĩnh hoặc thăm dò mảnh đất tiền này rốt cục phát hiện ra Quy Khư hạn chế tuổi xương cốt. Sinh linh có xương vượt qua năm mươi năm không thể tiến vào. Có lẽ đây là quy tắc vốn có của nó, cũng có thể là quy tắc sau khi tiến vào Nhân giới mới có. Tuy nhiên… những cái này cũng không đáng nói. Quan trọng là…. Gần như không ai có thể sống sót trở về sau khi tiến vào Quy Khư!

- Không phải tứ đại phái cũng chiếm đoạt Quy Khư vô số năm sao?

Sở Mặc nhẹ nhàng trào phúng một câu.

- Đúng vậy, bởi vì tuy rằng gần như không ai có thể còn sống trở về, nhưng chung quy… vẫn có người có thể còn sống trở về!

Sở Hàn nói:

- Cho nên lúc đó tứ đại phái đã đạt thành một hiệp nghị. Chính là do tứ đại phái liên thủ canh cửa Quy Khư, không cho phép người ngoài tiến vào. Có thể nói là muốn độc chiếm; nhưng về phương diện khác kỳ thật cũng là vì suy nghĩ cho những người khác, bởi vì muốn sống sót trở về từ trong Quy Khư là chuyện quá khó khăn!

Khóe miệng của Sở Mặc lộ ra một chút trào phúng, nhưng cũng không phản bác hắn.

Sở Hàn nói tiếp:

- Đệ tử trong tứ đại phái chúng ta, mặc kệ là mang từ trong Quy Khư ra cái gì, bất kể là người trong phái nào đều phải lấy ra toàn bộ để tứ phái dùng chung…

- Tại sao có thể cam đoan không giấu riêng?

Sở Mặc hỏi.

- Biện pháp nhất định là có!

Sở Hàn thản nhiên cười:

- Trừ phi là gặp được công pháp tuyệt thế. Sau đó dựa vào đầu của mình để nhớ kỹ, nói cách khác, muốn giấu riêng gần như không thể.

Sở Mặc có chút hiểu rõ, đơn giản chính là lấy vật sở hữu trên người đi…. Biện pháp này tuy rằng không cao mình lắm, nhưng cũng coi như là một biện pháp.

- Thông qua những thủ đoạn này, tứ đại phái vẫn duy trì địa vị thống trị toàn bộ Nhân giới.

Sở Hàn vô cùng thản nhiên nói:

- Nhưng mấy năm gần đây tình huống càng ngày càng không ổn. Đệ tử tiến vào trong Quy Khư không ai có thể còn sống trở về, hơn nữa, không biết vì sao mấy ngàn năm gần đây, Quy Khư bắt đầu vô tình hấp thu số mệnh thế giới này.

Nói tới đây, trên mặt Sở Hàn có chút khẩn trương, dường như đang có cái gì âm thầm uy hiếp tới hắn.

- Hấp thu số mệnh thế giới này?

Sở Mặc cũng có chút hoang mang với cách nói này.

- Không sai, tính thời gian, từ ngày đệ tử tiến vào Quy Khư không thể còn sống trở về, trên đời này cũng không còn…. Ai phi thăng nữa.

Sở Hàn nhìn Sở Mặc:

- Mãi tới khi…. Sư phụ của ngươi xuất hiện!

- Sư phụ ta?

Sở Mặc nhíu mày, trong lòng có chút hiểu rõ.

- Đúng, mặc kệ hắn có lai lịch thế nào, nhưng thật sự hắn là người đầu tiên thành công phi thăng từ Nhân giới.

Sở Hàn nói:

- Bởi vậy lúc ấy chúng ta đều dồn ánh mắt tới trên người của ngươi. Nhìn ngươi từng bước một phát triển tới ngày hôm nay, chúng ta rốt cục làm ra một quyết định rất gian nan. Bỏ đi… Quy Khư ở thế giới này.

Sở Mặc có chút coi thường, trong lòng tự nhủ, rõ ràng là các ngươi không thể nắm trong tay, còn nói là quyết định khó khăn gì chứ?

Nhưng đứng trên lập trường của tứ đại phái, làm ra quyết định này thật sự không hề dễ dàng.

Quy Khư tựa như quặng Đại Kim không có đường vào, ngay cả một khối vàng bên trong cũng không có biện pháp lấy được, nhưng nó khiến người khác không thể bỏ được.

- Nhất là ngươi…

Sở Hàn nhìn Sở Mặc.

- Ta? Ta làm sao?

Sở Mặc không hiểu.

- Lúc này Quy Khư mở ra, có tám phần là vì ngươi.

Sở Hàn chậm rãi nói:

- Nói cũng đã nói tới nước này, ta cũng không giấu diếm ngươi, bởi vì sư phụ ngươi thành công phi thăng, bởi vì tốc độ quật khởi của ngươi khiến mọi người chúng ta cảm thấy khiếp sợ, cho nên chúng ta nghĩ muốn xem thử ngươi có thể đánh vỡ cục diện bế tắc của Quy Khư hay không?

- Cho nên tứ đại phái các ngươi mới cùng hạ chỉ, chú ý Phiêu Diêu Cung như thế nào, chú ý ta như thế nào, kỳ thật chủ yếu… chính là hướng về phía ta có đúng không?

Sở Mặc hỏi.

Sở Hàn gật gật đầu:

- Đúng là như vậy.

- Vậy ngươi hôm nay nói mấy lời này với ta là có mục đích gì?

Sở Mặc không phải là tiểu thiếu niên hồn nhiên không biết gì năm đó, hắn biết, thân là chưởng môn của Cô Thành, hôm nay Sở Hàn xuất hiện ở nơi này nhất định là có mục đích.

- Chúng ta muốn hợp tác với ngươi.

Vẻ mặt Sở Hàn chân thành nhìn Sở Mặc:

- Thật ra Cô Thành cũng không có mâu thuẫn gì lớn với ngươi.

- Đó là trước kia.

Sở Mặc nói.

- Chuyện hôm nay…

Sở Hàn trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Là chuyện ngoài ý muốn.

- Hử?

Sở Mặc lập tức nheo mắt lại đánh giá vị đại nhân vật nhìn qua vô cùng nho nhã trước mắt, hắn một phát chém chết mười lăm người của Cô Thành, trong đó còn có một trưởng lão của Cô Thành… Sở Hàn thân là chưởng môn của Cô Thành, không ngờ lại nói đó là chuyện ngoài ý muốn?

Có ý gì? Không muốn truy cứu? Hay là… có âm mưu gì khác?

Sở Mặc không tin người của Cô Thành nghe được tin này sẽ nói như thế, như vậy chỉ có thể là có âm mưu khác!

- Loại xung đột này thật sự không phải là do thù hận của hai bên tạo thành.

Sở Hàn thở dài nói:

- Tuy rằng quyết định của ta sẽ làm một số người cảm thấy khó hiểu, nhưng nếu có thể vì thế mà phá vỡ màn sương mù ở Quy Khư, ta nghĩ…. Một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu!

- Ngươi làm sao có thể xác định ta nhất định sẽ giải quyết được vấn đề của Quy Khư?

Sở Mặc nhìn Sở Hàn nói.

- Nếu như nói… ngay cả ngươi cũng không giải quyết được, vậy cũng chỉ có thể nói đây là ý trời.

Sở Hàn thở dài một tiếng.

- Sở chưởng môn đánh giá ta cao như vậy, thật sự khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh.

Sở Mặc cười lắc đầu.