Thí Thiên Đao

Chương 608: Dùng một quyền đánh chết




Việc Chu Tuấn bị chịu nhục ở nước Sở cũng không có nhiều người trong Tây Hải phái biết đến, và cũng không bị truyền ra ngoài. Bởi vậy, vị quan coi lôi đài này còn đang tưởng rằng Chu Tuấn đã ngầm có mối quan hệ rất tốt với Sở Mặc nữa.

Gã trên lôi đài cũng ngẩn ra, không ngờ tên đệ tử đích truyền này của Tây Hải phái lại ra sức ủng hộ Sở Mặc như vậy

- Bây giờ ngươi đã thắng, có thể thăng cấp vào vòng trong rồi, nếu như không muốn truy cứu, ngươi liền xuống dưới để chuẩn bị cho trận đấu tiếp đi thôi; còn nếu là muốn tiếp tục truy cứu chuyện này, mà đối phương chiến thắng, thì ngươi liền mất tư cách tiếp tục khiêu chiến rồi.

Chu Tuấn bình tĩnh nhìn kẻ đang đứng trên lôi đài kia:

- Bây giờ ngươi quyết định đi.

- Làm thịt hắn đi!

- Khiêu chiến hắn!

- Chẳng phải chỉ là một tên quốc vương nhãi nhép trong nhân gianthôi sao?

- Đừng sợ, lời đồn quá nửa là không thể tin, hôm nay đánh cho hắn hiện nguyên hình đi!

Bên dưới đài lập tức nổ ra từng đợt kêu gào, tất cả những lời này đều được nói ra trong miệng những người đến từ lục địa Chu Tước.

Tục ngữ nói đứng xem cuộc vui thì không sợ cuộc vui lớn, đúng là để chỉ tình huống như bây giờ rồi.

Hơn nữa những người này vừa mở miệng, thì té ra lại để lộ một sựthật là, những người này thực chất đều nhận ra Sở Mặc!

Sở Mặc hướng về gã đứng trên lôi đài cười nhàn nhạt:

- Xem ra ta chỉ còn cách là khiêu chiến ngươi rồi, ngươi… sẽ không phải tự dưng sợ rồi đấy chứ?

Vốn dĩ người trên lôi đài quả thực còn hơi do dự, dù sao người có tên cây có bóng. Cho y mưu mô ngấm ngầm sau lưng thì không thành vấn đề, nhưng nếu bắt y chống lại trực diện với vị huyền thoại trẻ tuổi này, trong lòng y đúng là vẫn có chút thiếu tự tin.

Nhưng lúc này, y cũng không còn đường lui rồi. Nếu không, về saulàm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người khác nữa?

- Đánh thì đánh!

Ngươi này nói xong, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo.

Sở Mặc cười với Đông Phương Bạch:

- Ta đi xả giận cho Đông Phương huynh.

Nói xong, nhẹ nhàng nhún mình bật lên lôi đài một cách gọn gàng, nói với quan coi lôi đài:

- Nếu ta đánh bại y thì coi như qua được vòng một luôn chứ? Quan coi lôi đài hơi ngập ngừng một chút, liếc thấy Chu Tuấn không có phản ứng gì, lập tức liền gật đầu, cắn răng nói:

- Đúng!

- Vậy thì tốt rồi.

Sở Mặc gật gật đầu, sau đó đối mặt với gã đàn ông mặt mày âm u trước mắt:

- Bắt đầu được rồi.

- Là ngươi tự đâm đầu vào…

Người này khẽ gầm lên một tiếng, đâm thẳng một kiếm về phía cổ họng của Sở Mặc! Nhát kiếm này giống y như đúc với đường kiếm gã định đâm Đông Phương Bạch khi nãy!

Chẳng qua, vừa rồi khi đâm Đông Phương Bạch gã chỉ dùng sáu phần công lực. Nhưng bây giờ… lại dùng hết cả mười phần!

Uy thế của nhát kiếm này lập tức khác hẳn lúc trước.

Rất nhiều người dưới đài cũng không nhịn nổi thét lên đầy kinh hãi.

- Lợi hại! - Nhát kiếm này… mạnh quá!

- Không ngờ còn giấu nghề đấy…

Sắc mặt của Đông Phương Bạch lúc đỏ lúc trắng, tuy hơi phẫn nộ, nhưng phần nhiều lại là cảm giác mất mát khi tài nghệ không bằng người ta.

Nhát kiếm này của đối thủ quả thực là có uy lực mạnh mẽ, luồng sát khí chạy dọc theo thân kiếm đủ để khiến người bình thường chỉ nhìn thôi đã kinh hồn táng đảm, thậm chí là một tảng đá lớn cũng có thể đâm thủng dễ dàng. Ầm!

Sở Mặc đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ tung ra một quyền.

Là nhân quyền trong quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài.

Thanh bảo kiếm được rèn hoàn toàn từ thép tinh, trực tiếp bị một quyền của Sở Mặc đánh cho nát vụn như cám, sau đó quyền này tiếp tục nện lên người gã kia. Một đợt âm thanh của tiếng xương bị vỡ vụn khiến người khác ghê răng vang lên. Người này liền bị đánh bay.

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung, cơ thể văng ra xa hơn mười trượng, sau đó rơi uỵch xuống mặt đất.

Nằm đó run rẩy vài cái, liền không còn nhúc nhích.

Bốn phía lôi đài… lặng ngắt như tờ!

Sự yên lặng kéo dài chừng hơn mười hơi thở, mới có người quát to:

- Hay lắm!

Chính là Đông Phương Bạch.

Khuôn mặt tuấn tú kia lúc này thậm chí có chút méo mó, ánh mắt nhìn Sở Mặc như đang nhìn một vị thần vậy.

Tiếp theo, rất nhiều người vây xem xung quanh mới dần dần hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt vô cùng chấn động. Ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc đã khác xa lúc trước.

Khi đó dù sao chỉ là truyền thuyết, mà truyền thuyết thì thường bịphóng đại lên gấp nhiều lần, bởi vậy những người có chính kiến rõ ràng quá nửa đều không tin những gì truyền thuyết nói. Nhưng bây giờ, bọn họ đều phục rồi!

Chứng kiến tận mắt!

Quả thực vô cùng mạnh mẽ.

Người luyện võ đến từ lục địa Chu Tước kia, cũng coi như là một thiên tài trẻ tuổi, thực lực đang ở Minh Tâm Cảnh, đưa mắt nhìn khắp môn phái lớn như Trường Sinh Thiên cũng có thể coi như một tài năng rồi. Vốn dĩ nếu muốn tiến vào vòng cuối, chiếm được một suất vào QuyKhư cũng là không khó. Nhưng đứng trước Sở Mặc thậm chí còn không đỡ nổi một quyền, chưa nói vũ khí bị hủy ngay trước mắt, mà người cũng đã bị một quyền này đánh chết.

Đây vốn dĩ là không cũng đẳng cấp mà!

Nhất là những người luyện võ tới từ lục địa Chu Tước, trong ánh mắt nhìn về Sở Mặc là hận thù… kèm theo sự sợ hãi tột độ.

Có nhân vật hùng mạnh thuộc lớp bô lão còn đoán chừng trong bụng, thực lực của Sở Mặc, ít nhất đã đạt đến Thiên Tâm Cảnh! Độ tuổi này, thực lực này, quả thật là thiên tài ở cấp độ quái vật rồi!

Thậm chí ngay cả đám con cưng trong Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên đứng trước mặt hắn cũng không dám tự gọi mình là thiên tài rồi.

Khó trách tứ đại phái sẽ coi trọng Phiêu Miểu Cung như vậy.

Mọi người nhìn về phía gã đàn ông bị đánh bay kia, trong lòng không khỏi thổn thức, tự nhủ thầm, ngươi không đắc tội ai mà lại tự đâm đầu vào cái chết… đi chọc tới vị này? Lúc này, trong đám người có cao thủ thuộc hàng tiền bối xen lẫn ở bên trong, lên tiếng lạnh lùng nói:

- Ngươi vừa rồi còn chỉ trích người khác ra tay tàn nhẫn, giờ đến lượt ngươi… chẳng phải cũng vừa ra tay liền cướp mạng người hay sao? Nếu đã vậy, thì còn mặt mũi đâu mà đi chỉ trích người khác nữa?

Sở Mặc thoáng liếc mắt thì đã tìm ra người đó, giấu cũng không giấu nổi, chỉ tay về phía y:

- Không phục… thì ngươi lên đây thử xem.

Người nọ thấy Sở Mặc vừa liếc mắt đã tìm thấy mình thì lập tức hơi hoảng loạn. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía gã. Không khỏi có chút xấu hổ mà nói rằng:

- Ta là bậc tiền bối, đâu thèm chấp nhặt với bọn tiểu bối như ngươi!

- Vậy thì đừng có lắm miệng.