Thí Thiên Đao

Chương 606: Bất ngờ (1)




Thật ra cũng không phải do không phục, mà kẻ biết thời biết thế mới là tài giỏi, nói ra thì Chu Tuấn cũng khá thức thời. Chỉ là sâu trong thâm tâm vẫn có chút không cam lòng, xen lẫn đôi chút hoài nghi, quả thực không dám tin, một Sở Mặc nhỏ hơn y nhiều như vậy mà lại lợi hại như thế được.

Nếu y muốn biết mã số của Sở Mặc thì không hề khó chút nào, sớm đã được người khác thông báo cho rồi hía Sở Mặc vừa mới rút thăm xong thì Chu Tuấn nơi này cũng đã nhận được tin tức. Vì thế, đi cùng với vài người bạn đồng môn, Chu Tuấn âm thầm tới chỗ của lôi đài thứ mười ba.

Chờ lát nữa, Sở Mặc sẽ bắt đầu giao chiến với đệ tử các môn phái khác.

Sở Mặc cũng không để ý tới Chu Tuấn, sau khi hắn đi tới bên dưới lôi đài số mười ba liền bắt đầu theo dõi cuộc chiến giữa hai người đang đứng trên lôi đài.

Người đang chiến đấu là hai gã trai trẻ tuổi àng trùng hợp hơn là Sở Mặc còn nhận ra một trong hai người này.

Chính là Đông Phương Bạch đến từ Liệt Hỏa Tông trên lục địa Thanh Long!

Năm đó, Đông Phương Bạch còn từng cho Sở Mặc một viên nguyên thạch, khi đó với Sở Mặc mà nói, giá trị của một viên nguyên thạch quả thực là lớn lao khôn kể.

Từ sau lần đó, Sở Mặc cũng chưa từng nghe thấy tin tức nào của Đông Phương Bạch, hôm nay bất ngờ thấy mặt, quả thực là có chút không nghĩ tới. Lúc này, thực lực của Đông Phương Bạch đã đạt tới đỉnh cao của Kim Thạch Chi Cảnh hoàng cấp tầng thứ sáu.

Dựa vào độ tuổi của y mà đạt tới trình độ này đã là rất khó được rồi.

Đáng tiếc, đối thủ của Đông Phương Bạch lại là một người luyện võ ở cảnh giới Minh Tâm Cảnh hoàng cấp tầng thứ bảy.

Sau khi hai bên đánh được vài hiệp trên lôi đài thì thắng bại đã phân rõ ràng. Tuy rằng Đông Phương Bạch cũng nỗ lực muốn xoay chuyển cục diện suy tàn của mình, nhưng dưới sự áp chế của chênh lệch cảnh giới, y hoàn toàn không có cơ hội để mà phản kháng, mắt thấy đã sắpthua rồi.

Sở Mặc nhìn thấy một cách rõ ràng, trên khuôn mặt của Đông Phương Bạch lộ ra vẻ tự giễu, chán nản vô cùng. Trong lòng không tránh khỏi có chút thổn thức, năm đó lần đầu tiên nhìn thấy y ở trên thảo nguyên, y đã hăng hái cỡ nào chứ? Ngay cả Trường Sinh Thiên… cũng dám chẳng coi ra gì.

Chỉ có thể nói là thế gian này có nhiều cao thủ lắm, cao thủ nhiều như mây ấy. Trong số những kẻ mạnh cũng còn có kẻ mạnh hơn!

Phía Đông Phương Bạch sau khi cố cầm cự qua được thêm mấychiêu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vừa muốn ra hiệu nhận thua thì gã đối thủ có mặt mày lạnh lẽo âm u kia bất ngờ ra đòn sát thủ, đâm thẳng một kiếm về cổ họng của Đông Phương Bạch!

Mấy trăm người đang vây xem đều ngây ngẩn cả ra, không nhịn nổi hô lên thảng thốt. Một vài cô gái còn nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng máu tươi tung tóe sắp diễn ra.

Quan coi lôi đài cũng sợ đến choáng váng, vốn dĩ không kịp ra tay ngăn cản!

Khóe miệng gã đối thủ của Đông Phương Bạch hơi cong lên, lộ ramột nụ cười dữ tợn.

Tuy nói rằng mọi người nếu muốn lên lôi đài của đại hội Tông Môn, thì đều phải ký vào giấy sinh tử, dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, khó mà tránh khỏi xảy ra thương vong. Nhưng bình thường mà nói thì vẫn đều chú ý tay chân một chút. Trừ khi có thù sâu oán nặng, hoặc là thực lực của hai bên ngang nhau, vốn không thể nào nương tay với nhau được, mới có thể xảy ra thương vong thảm khốc.

Nên kiểu tình huống mà thực lực có thể hoàn toàn đè bẹp đối thủ như thế này, rất ít khi có người ra tay đuổi tận giết tuyệt.

Thế giới này tuy rằng rất lớn, nhưng giang hồ cũng chỉ to cỡ nhưvậy!

Hôm nay ngươi có thể ra tay đuổi tận giết tuyệt người khác, sau này tiếng xấu đồn xa, sớm muộn gì cũng sẽ có người không chịu nương tay với ngươi.

Bởi vậy khi hai bên cùng chiến đấu với nhau trên võ đài, cũng đều có phần tự kiềm chế.

Nhất là những trận đấu ngày đầu tiên, thì càng hiếm khi xảy ra tình trạng nhằm vào tính mạng của người khác. Đông Phương Bạch cũng không ngờ đối thủ lại tàn nhẫn tới mức như vậy, y vốn dĩ không hề quen biết cái người đến từ lục địa Chu Tước này, chứ càng đừng nói tới thù hằn gì khác.

- Ngươi...

Đông Phương Bạch vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ kịp thốt lên một chữ “ngươi” thì mũi kiếm sắc bén của người kia cũng đã đâm đến trước cổ họng của y rồi.

Đông Phương Bạch thậm chí còn cảm nhận được hơi lạnh đến thấu xương và sát khí tỏa ra một cách rõ nét! Xong rồi!

Ý nghĩ này thoáng chốc nảy sinh trong lòng Đông Phương Bạch, sau đó y liền chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết.

Tuy nhiên, ngay sau đó, y bất chợt cảm thấy thân mình trở nên nhẹ bẫng, như thể đang bay lên vậy.

Trong nháy mắt này, thậm chí Đông Phương Bạch còn ngỡ là mình đã chết, nên linh hồn mới đang rời khỏi thể xác ấy chứ.

Cho tới khi nghe thấy âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên từ bốnphía, y mới sực tỉnh lại, sau đó, liền nhìn thấy một khuôn mặt có đôi chút quen thuộc xuất hiện tại trước mắt.

- Đông Phương huynh, lâu rồi không gặp.

- Ngươi, ngươi là... thiếu niên trên thảo nguyên năm đó?

Đầu tiên Đông Phương Bạch vẫn còn có chút ngơ ngẩn như nằm mơ mới tỉnh, sau đó liền hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nói:

- Ngươi chính là Sở Vương Sở Mặc, không ngờ... đúng là ngươi!

Sở Mặc cười cười nói:

- Đúng, là ta

- Mấy năm không gặp, vậy mà ngươi đã trưởng thành tới mức độ này, lúc trước Dư Tông Hậu nói ta vẫn còn chưa tin...

Sự vui mừng xen lẫn bất ngờ hiện lên một cách rõ ràng trong mắt Đông Phương Bạch, sau đó, y mới nói lời cảm tạ:

- Vừa rồi... Đa tạ ngươi, nếu không ta đã...

- Con chó hoang từ nơi nào đến, dám nhảy ra phá hỏng chuyện của ta?

Trên lôi đài, gã có vẻ mặt âm u lạnh lẽo kia đang hầm hầm tức giận.

Nhìn thấy hai người kia vậy mà bắt đầu trò chuyện tán gẫu với nhau, gã đã tức nghẹn cả cổ rồi, lập tức cắt đứt lời nói của Đông PhươngBạch.

Sở Mặc ngước mắt thoáng liếc nhìn gã mặt mày lạnh lẽo đang đứng trên lôi đài, Đông Phương Bạch đang đứng bên cạnh hạ nhỏ giọng nói với hắn:

- Người này đến từ một môn phái trên lục địa Chu Tước.

- Lục địa Chu Tước?

Sở Mặc vừa nghe, trong lòng liền rõ ràng, trên khắp lục địa Chu Tước, người hận hắn nhiều vô số kể, nói không chừng vị này cũng là một trong số đó

- Ngươi đã thắng rồi, thì nên khoan dung độ lượng chứ, Đông Phương huynh lại không có oán nặng thù sâu gì với ngươi, vì sao ngươi nhất định phải ra tay giết y?

Sở Mặc cau mày nói.

Những người khác đang đứng xem xung quanh cũng đều gật đầu, tán thành những gì mà Sở Mặc vừa nói.