Sở Mặc đang nghĩ thì thấy đầu vai đau đớn, tiếp theo nghe con nhím kia hí lên vui vẻ. Không ngờ bị một cái gai bắn trúng, điều này làm cho Sở Mặc hoảng hốt: Rất hiển nhiên, con nhím này chưa sử dụng toàn bộ lực lượng!
Vù!
Mấy ngàn cây châm phía sau phát ra tiếng vù vù lớn hơn trước vài phần.
Sở Mặc động tâm, biết thời khắc định thắng bại đã đến!
Hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cho dù là lúc đối chiến với Kim Ô Đại Đế cũng không khẩn trương như thế.
Từ khi tiến vào nơi đây, Thương Khung Thần Giám không có phản ứng, trong lòng Sở Mặc có dự cảm trong tiểu thế giới tử vong, chỉ sợ sẽ khác với tử vong trongHuyễn Thần Giới.
Giới Linh không nhắc nhở gì, nhưng dựa vào việc vô số năm không ai thành công lấy được ngũ hành thủy, cũng có rất ít người dám thăm dò địa phương này đã có thể biết.
Có lẽ, Giới Linh không muốn đả kích tinh thần mình nên mới giữ im lặng?
Sở Mặc lúc này không kịp tự hỏi gì, trực tiếp thi triển Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ đến mức tận cùng, vừa quay người đã trực diện với mấy nghìn chiếc gai trắng kia!
Con nhím cũng bị hành động của Sở Mặc làm cho sửng sốt, trong nháy mắt ngây người hính là trong chớp nhoáng này, mấy ngàn cái châm như khựng lại.
Sở Mặc không có lơi lỏng, thân ảnh của hắn trực tiếp lách qua như ảo ảnh, trực tiếp thẳng hướng tới con nhím đã mất một phần ba gai kia!
Trong đôi mắt nhỏ lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Sở Mặc chấn hưng tinh thần tới đỉnh điểm!
Máu trong cơ thể nháy mắt sôi trào!
Trong đan điền, nguyên lực mênh mông không ngừng tuôn hướng cánh tay phải, cuối cùng... Toàn bộ hội tụ vào trong Thí Thiên! Thí Thiên đỉnh ầm ầm phát ra đao khí!
Tuy rằng chỉ hơn một thước nhưng với người luyện võ Tiên Thiên mà nói, quả thực chính là chuyện không thể tin nổi!
Cho dù là người luyện võ Tiên Thiên cảnh giới, cũng khó ngưng tụ ra đao khí kiếm khí.
Chỉ khi tới Trúc Cơ, trở thành tu sĩ chân chính mới có thể hóa hư thành thật, ngưng kết ra “Khí” chân chính.
Sở Mặc cũng để “Thế” súc tới cực hạn, một đao linh hoạt sắc bén hạ xuống, nhìn không có vẻ gì xinh đẹp chém xuống con nhím. U Minh Bát Đao đệ nhị đao... Sát sinh!
Một đao kia khiến thiên trì không xa đang bình tĩnh như mặt gương chợt dâng lên như biển.
Kinh đào phách ngạn!
Con nhím trong lúc nguy cấp phát ra một tiếng rú sắc nhọn, không ngờ bắn hết hai phần ba gai nhọn còn lại về phía Sở Mặc!
Đến lúc này, không phải so ai mạnh hơn ai mà là ai ác hơn ai!
Đối mặt với vạn mũi gai, Sở Mặc không chút biến hóa, sát sinh đao vẫn không chùn bước hạ xuống! Mà lúc này, con nhím hết gai hoảng sợ hét chói tai, xoay người bỏ chạy!
Rầm rầm... hơn vạn mũi gai, tính cả mấy ngàn chiếc phía sau định đâm Sở Mặc đã hoàn toàn mất đi khống chế rơi xuống, sau đó như bị nam châm hấp dẫn dũng mãnh lao về bên con nhím.
Sát sinh đao lúc này cũng trảm xuống.
Con nhím muốn chạy trốn, nhưng lại không thể nhanh hơn một đao kia.
Bị Sở Mặc dùng đao khí, trực tiếp chém thành hai khúc!
Máu tươi và nội tạng chảy ra. Đống gai nhọn cũng đình chỉ động tác.
Chém ra một đao kia, Sở Mặc như mất đi tất cả lực lượng, đặt mông ngồi xuống đất.
Sau đó lại ôm mông nhảy dựng lên, hoá ra dưới mông hắn còn mấy trăm chiếc gai đúng lúc đứng thẳng.
- Đã chết còn lừa người!
Sở Mặc sợ hãi vuốt mông, nhục thể của hắn mạnh mẽ, là bát cấp thể chất đao thương bất nhập, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ chưa chắc có thể làm hắn chảy máu.
Nhưng những cây gai này lại dễ dàng đâm xuyên qua da hắn òn có một cây gai trên vai... Sở Mặc co quắp khóe miệng, nghỉ ngơi một lúc rồi vận công bức ra.
May mắn, gai nhím không có độc, nếu không lại phải trắc trở một phen.
Sau đó, Sở Mặc thu hết gai nhím, tổng cộng khoảng mười bảy ngàn chiếc, một cây cũng không lãng phí.
Hắn từng thử tách ra một cái gai, dùng lực hai tay mấy trăm ngàn cân lại chẳng làm được gì.
- Nếu đưa cho luyện khí đại sư chắc có thể làm ra bộ vũ khí khủng bố!
Sở Mặc cực kỳ hài lòng với thu hoạch này. Sau đó hắn nhìn con nhím đã bị chém thành hai khúc, trên mặt lộ vẻ may mắn, nếu không phải con nhím bắn hết gai toàn thân về phía hắn, khả năng phòng ngự gần bằng không, Sở Mặc muốn phá vỡ phòng ngự của nó đúng là không có khả năng.
Nhìn thi thể của nó, Sở Mặc có chút cảm thán nói:
- Dùng toàn bộ lực lượng vào tiến công cũng là lúc phòng ngự yếu nhất.
Sau một nén nhang, một đống lửa đốt chín con nhím. Phía trên còn có nhiều gia vị Sở Mặc đã chuẩn bị.
Sở Mặc ngồi đó nuốt nước miếng ngửi hương thơm đang tản mát trong không khí.
Lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên:
- Ngươi đúng là biêt hưởng thụ đấy!
Sở Mặc quay đầu lại, phát hiện thiếu nữ này đã từng đi cùng Lạc gia huynh đệ, nghe họ nói chuyện, hình như tên là Đổng Ngữ.
Tuy nhiên Sở Mặc cũng chả ấn tượng gì tốt về người thiếu nữ này, dù trước đó nàng không ra tay, nhưng trong lời nói không có nửa điểm tôn trọng. Nếu là ở ngoài, Sở Mặc còn e dè nàng, cho dù là quy tắc của Huyễn Thần Giới có thể bảo vệ hắn, nhưng nếu chẳng may nếu phải loại không muốn sống, thi triển thủ đoạn cấm kỵ diệt trừ hắn thì đúng là khó phòng.
Nhưng ở trong này, dù Sở Mặc chỉ là Thiên Tâm Cảnh đỉnh cao nhưng cũng không sợ thiếu nữ này ra tay với mình.
- Ngươi là ai?Sở Mặc sắc mặt lạnh lùng, quét mắt nhìn Đổng Ngữ.
- Ngươi... Vừa rồi mới gặp bên ngoài mà!
Đổng Ngữ làm như không phát hiện sắc mặt của Sở Mặc, trực tiếp đi tới dùng sức hít hà khen:
- Thật là thơm!
Sở Mặc lạnh lùng nhìn thiếu nữ xinh đẹp, nói:
- Cô nương là thiên chi kiêu nữ, nói chuyện với con kiến như ta không sợ mất thân phận sao?
- Hì hì, khi nãy ta chỉ nói đùa, ngươi còn tưởng thật sao?
Đổng Ngữ vẻ mặt ngây thơ cười với Sở Mặc:
- Ngươi là nam nhân mà, đừng để ý như vậy được không?Nói xong ngồi đối diện Sở Mặc, mặt dày ngồi nhìn con nhím đã được nướng có phần vàng óng.
Con nhím là vật phi phàm nên lửa Sở Mặc dùng không phải lửa thường là có một đạo Tam Muội chân hỏa. Chỉ dựa vào lửa thường thì có nướng cả năm cũng không có động tĩnh gì.
Đổng Ngữ ở trong này cảnh giới bị áp chế nhưng vẫn còn lĩnh ngộ, có chút kinh ngạc nói:
- Dị hỏa, cảnh giới của ngươi... Không ngờ lại mang theo Dị hỏa?
Dù nàng không nhận ra Tam Muội chân hỏa, nhưng có thể cảm giác được có Dị hỏa hùng mạnh tồn tại, cũng nhờ đó mới nướng được con nhím vàng ương, xốp giòn
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Sở Mặc vẫn không hòa hoãn, khẽ đưa tay trực tiếp gỡ xuống, cũng không thèm nhìn Đổng Ngữ cắn một miếng, hương vị thơm ngon nháy mắt tràn ngập khoang miệng Sở Mặc.