Thí Thiên Đao

Chương 528: Vương Đại Phát cơ trí




Vương Đại Phát đã từng sai, không muốn có thêm bất cứ sai sót nào nữa. Đó là lí do vì sao thân nhân thủ hạ oán thán, Vương Đại Phát vẫn vững tâm, cẩn trọng, toàn tâm toàn ý nghe lệnh của Sở Yên, đem kinh tế của Sở quốc phát triển cường thịnh.

Mặc dù mới qua hai năm, cũng chưa chân chính kiến quốc nhưng Sởquốc đã mang đầy đủ dáng vẻ của một đất nước thái bình thịnh thế.

- Ngươi…làm rất tốt.

Sở Mặc cười ha ha nói.

Vương Đại Phát thấy sống mũi cay cay, gần như sắp khóc, lại đánh bạo cười hì hì nói:

- Công tử, nếu ngài không trở lại, tiểu nhân có thể không trấn áp được mấy người bên cạnh muốn tạo phản đó.

Vương Đại Phát nói câu này có vẻ to gan lớn mật, nhưng cách nói lại đúng lý hợp tình. Sở Mặc cười cười, trừng mắt nhìn Vương Đại Phát:

- Ngươi không phải giả bộ. Ta chẳng tin ngươi thiếu mánh khóe trấn áp mấy cái kiểu này đâu.

Vương Đại Phát cười khổ:

- Đâu phải lúc nào muốn cũng được đâu ạ… Công tử ngài cũng biết, nhiều kẻ có dã tâm…

- Được rồi được rồi. Biết hai năm qua ngươi vất vả, lại chịu không ít ủy khuất. Trở về ta sẽ bồi thường cho ngươi một phần thưởng khiến ngươi hài lòng.

Sở Mặc thản nhiên nói. Nguyên bản lúc ở Huyễn Thần giới Sở Mặc còn do dự có nên mang Vương Đại Phát đến đó hay không vì Sở Mặc biết Vương Đại Phát là người có dã tâm. Bất quá đợt này trở về gặp Vương Đại Phát, Sở Mặc đã nghĩ thông suốt.

Chắc chắn không lâu nữa hắn sẽ rời khỏi thế giới này. Ở Nhân giới hắn có rất nhiều mối quan tâm.

Tuổi ông nội không nhỏ nhưng trong khoảng thời gian hắn ở đây có thể có thêm người chú hay người cô nữa… Mà có khi, lúc này đã có rồi cũng nên. Đây đều là những người thân nhất của hắn. Hắn cần để lại một số người để bảo hộ những thân nhân này ở Nhân giới.

Sau biết bao sự việc ở Huyễn Thần giới, Sở Mặc đã nhìn nhận vấn đề rộng hơn rất nhiều, không còn là thiếu niên đơn thuần ở Nhân giới lúc trước.

Vương Đại Phát nao nao, ngay sau đó vô cùng vui sướng, đột nhiên khóc:

- Công tử à…

- Không phải chứ…Khóe miệng Sở Mặc co quắp:

- Ngươi một đại lão gia, tốt xấu gì cũng từng là Hoàng Kim trưởng lão của Thanh Long đường, hiện lại là đại nhân vật tay nắm trọng quyền…lại ở chỗ này khóc lóc… không sợ người khác chê cười hay sao?

Sự thực là cũng có nhiều người đang kinh hãi, lén nhìn về phía bên này. Đây là vương thành của Sở quốc, không ít người biết đến Vương Đại Phát – vị đại nhân có mánh khóe thông thiên.

Đây chính là thần tài của Sở quốc đó. Nhưng lại ngồi khóc trước một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi có thân phận gì? Chẳng lẽ là con rơi củaVương Đại Phát thất lạc nhiều năm?

Nếu Sở Mặc biết những người này đang nghĩ gì khẳng định sẽ tức lệch mũi. Mẹ nó, nhìn bộ dạng Vương Đại Phát thế kia có thể sinh ra đứa con ngọc thụ lâm phong như bản công tử hay sao?

- Sợ gì chứ? Có người muốn khóc vì công tử mà cũng chưa có tư cách đâu.

Vương Đại Phát lau mắt, cười đắc ý nói:

- Thuộc hạ dù lợi hại thế nào, cũng là người của công tử thôi.

- …Sở Mặc không biết nói gì. Mặc dù biết tên này đang diễn trò nhưng cũng không tức giận được.

- Đúng rồi, lần này công tử trở về, lão gia và tiểu thư chắc chưa biết ạ?

Vương Đại Phát dè dặt hỏi.

- Ừ, nhưng chắc họ cũng đã nghe chuyện ở Đại Hạ rồi nhỉ?

Sở Mặc hỏi.

Vương Đại Phát gật đầu.

- Việc này nhờ vào hệ thống tình báo lúc trước công tử đã thànhlập đấy ạ…

Sở Mặc cười cười, nói:

- Đi thôi, cùng ta gặp mọi người nào.

- Tuân lệnh.

Vương Đại Phát hưng phấn, cũng biết công tử đang giúp y có thêm thể diện.

Mặc dù thành viên của Sở quốc đều là người của Sở Mặc, nhưng cũng có rất nhiều nhóm khác nhau. Hứa Phù Phù cùng thê tử Liễu Mai Nhi là một nhóm, Sở Yên cùng Cao Đại Ngốc là một nhóm, Phiêu Miểu Cung là một nhóm, rồi quân đoàn thợ mỏ và tướng lĩnh cũ của Phàn Vô Địch là một nhóm.

Chẳng qua mặc dù mỗi nhóm đều có tính toán nhỏ nhặt nhưng khi làm việc vẫn có thể hợp tác. Ít nhất, vẫn nghe lệnh điều động của Sở Yên. Nhưng chỗ Vương Đại Phát lại lúng túng.

Khi đầu quân cho Sở Mặc, thân phận của Vương Đại Phát cũng rất cao. Trước thì từng là Hoàng Kim trưởng lão của Thanh Long đường nên trong hai năm qua, Vương Đại Phát cũng thu lưu rất nhiều đệ tử Thanh Long đường cũ. Có binh có tiền, đáng lẽ thân phận của Vương Đại Phát phải thuộc hàng nhất đẳng ở Sở quốc.

Nhìn qua, dù là Sở Yên hay Phàn Vô Địch đều rất tôn trọng và đặt Vương Đại Phát ở địa vị cao, cũng để y tự do thể hiện bản lĩnh.

Nhưng tự do quá lại giống như bị đặt qua một bên. Không phải do không được chấp nhận mà Vương Đại Phát cho rằng mình chỉ đầu quâncho Sở Mặc chứ không phải cho Sở quốc.

Mà Sở Mặc lại biến mất, chẳng có tin gì trong hai năm trời.

Bộ hạ của Vương Đại Phát cũng có người sinh ra dị tâm. Vương Đại Phát cũng từng thử dung nhập với đám người kia nhưng lại thấy khó khăn. Vì những người kia có vẻ thân thiết với nhau hơn.

Hứa Phù Phù là huynh đệ của Sở Mặc; Sở Yên và Cao Đại Ngốc là tâm phúc; Phiêu Miểu Cung gần như do một tay Sở Mặc dựng lên, đến bây giờ vẫn coi Sở Mặc là Cung chủ; Phàn Vô Địch là ông nội của Sở Mặc… Chỉ có y là người ngoài. Nhưng trái khoáy là Vương Đại Phát lại là người nắm giữ huyết mạch kinh tế của Sở quốc, bất kỳ đại sự nào cũng cần có sự ủng hộ của Vương Đại Phát. Vì lẽ đó, thân phận của Vương Đại Phát có chút đặc thù, lại có chút bất tiện.

Sau cùng, Vương Đại Phát cũng không cố dung nhập nữa. Y biết rõ, nếu Sở Mặc thật sự một đi không trở lại, sẽ có ngày y rời khỏi Sở quốc. May mắn chưa tới mức nhẫn nại cực hạn của Vương Đại Phát, Sở Mặc đã quay về.

Một khắc khi nhìn thấy Sở Mặc, Vương Đại Phát kích động muốn rơi lệ, trong lòng tự nhủ: tiểu tổ tông của ta, ngài cuối cùng cũng trở lại. Nhưng Vương Đại Phát cũng không ngờ Sở Mặc sẽ nể mặt mình như thế.

Tự thân dẫn Vương Đại Phát đến gặp thân nhân, đồng nghĩa với việc công bố cho mọi người biết, vị tài thần của Sở quốc này không phải là người ngoài.

Lúc hai người đứng lên, chủ quán và một đám khách nhân trợn mắt há mồm, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tại sao vị tài thần của Sở quốc này, vẻ mặt thì vui vẻ, nhưng mắt thì đỏ hoe, vênh váo tự đắc đi theo người trẻ tuổi kia ra ngoài…Hai người vừa đi, cả tửu lâu liền bùng nổ.

- Trời đất…người trẻ tuổi lúc nãy là ai vậy? Nếu ta nhìn không nhầm người béo lúc nãy chính là tài thần của Đại Sở ta phải không? Tại sao lại kỳ như vậy nhỉ?

- Ngươi không nhìn nhầm đâu. Vị mập mạp vừa rồi chính là tài thần của chúng ta. Ta cũng rất muốn biết người trẻ tuổi là ai?