Thí Thiên Đao

Chương 484: Lưu Vân tiên tử




Ta chỉ muốn khiến bọn họ bị rung động một chút, làm cho bọn họ càng coi trọng mối quan hệ hợp tác này với ta mà thôi… Tuy nhiên bây giờ xem ra, có vẻ hơi quá rồi.

Sở Mặc cũng không chịu ngẫm nghĩ kỹ càng, coi như là Luyện Đan Sư ở cấp bậc tông sư, thì với lượng dược liệu mà Đế Chủ Phùng Xuân cho cũng chỉ có thể luyện ra được tối đa là ba mươi viên Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo mà thôi.

Vậy là còn phải ở vào trạng thái phong độ tốt nhất, phát huy được toàn bộ năng lực, mới có thể luyện tới con số ba mươi viên.Năm mươi viên… vậy thì phải là Luyện Đan Sư cảnh giới nào mới có thể đạt được cơ chứ?

Chỉ sợ cho dù với bản lĩnh của Đế Chủ Đan Thần năm đó…cũng chỉ đến vậy mà thôi?

- Sư phụ ta nói… những nguyên liệu này đều là do ngài cung cấp, luyện được bao nhiêu thì phải đưa ngài bấy nhiêu. Sự phụ còn mắng ta là tham lam, sao dám đồng ý nếu nhiều hơn ba mươi viên thì số thừa lại là của ta chứ…

Sở Mặc có chút ấm ức lẩm bẩm nói:

- Chẳng qua ta cũng chỉ muốn có ít tiền lời thôi…Chẳng hiểu vì sao, cô gái bên cạnh Phùng Xuân nghe thấy những câu nói này của Sở Mặc, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút chua xót, đồng thời cũng vô cùng cảm động.

Trong đầu tự vẽ nên một cảnh tượng.

Thiếu niên cảnh nhà nghèo khó, đi theo một vị Luyện Đan Sư thần bí năng lực cao thâm khó lường, sinh sống ở một xóm núi túng quẫn, hẻo lánh.

Thiếu niên muốn kiếm chút tiền lời để cuộc sống của sư phụ mình tốt hơn một chút.Nhưng sư phụ lại là một người có tự tôn có khí tiết, tuyệt đối không bao giờ tham chút lợi ích cỏn con nào của người khác!

Cho dù luyện chế ra năm mươi viên Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo, cũng bắt đồ đệ nộp hết không thiếu viên nào…

Đế Chủ Phùng Xuân thì lại hoàn toàn bị chấn động. Tuy trước đó y đã chắc chắn rằng sư phụ của thiếu niên này không phải một kẻ tầm thường rồi, để luyện chế ra đan dược đáp ứng được tiêu chuẩn chất lượng hoàn hảo thì chí ít cũng phải là cấp bậc tông sư.

Bởi vậy, liền trực tiếp đưa ra phần dược liệu để luyện một trăm viênThiên Nguyên Đan, là có ý muốn qua đó kiểm tra xem nhân cách của thiếu niên này, đồng thời thử một chút sư phụ của hắn là Luyện Đan Sư ở cấp bậc nào.

Cho dù Sở Mặc thật sự lặn mất không thấy tăm hơi, thì Đế Chủ Phùng Xuân cũng chỉ tổn thất một chút dược liệu mà thôi, tuy rằng có hơi xót ruột, nhưng cũng không phải không chịu được.

Nhưng một khi Sở Mặc xuất hiện, thì rất có thể, Đế Chủ Phùng Xuân sẽ gặt hái được một Luyện Đan Sư hùng mạnh!

Tầm quan trọng của việc có thêm một Luyện Đan Sư hùng mạnh,đối với tình trạng dần dần suy yếu hiện nay của Linh Đan Đường mà nói thì quả thực khỏi phải bàn cũng biết.

Chỉ có điều, đến nằm mơ Đế Chủ Phùng Xuân cũng không ngờ rằng mình sẽ có được thu hoạch lớn như vậy…

Năm mươi viên Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo… Đây là sự thật sao?

Đế Chủ Phùng Xuân hít sâu một hơi, nhìn Sở Mặc, chậm rãi nói:

- Đan dược đâu?

Có thể cho ta xem qua không?

Sở Mặc cười cười, trả lại chiếc nhẫn trữ vật cho Đế Chủ Phùng Xuân:

- Sư phụ ta nói, không được tùy tiện lấy đồ của người khác…

- Này…

Đế Chủ Phùng Xuân liếc qua đôi bàn tay trống trơn của Sở Mặc, trong lòng thoáng qua chút không nỡ, lắc đầu thở dài nói:

- Sư phụ ngươi là một người đáng kính, nhưng đây chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi. Chẳng bõ bèn gì cả, coi như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi đi, sau này về sư phụ ngươi có hỏi thì cứ nói là ta tặng. Nếu không sau này mỗi lần ta đưa dược liệu cho ngươi cũng bất tiện lắm.Sở Mặc ngượng ngùng cười cười, vui vẻ ra mặt:

- Vậy cảm ơn tiền bối!

Đế Chủ Phùng Xuân xua tay, đầu tiên lấy ra mười lọ đan dược, tiện tay mở ra một lọ, mùi thuốc nồng nặc liền xộc ra xông vào mũi.

Nhanh chóng choán hết toàn bộ mật thất!

Cô gái bên cạnh Đế Chủ Phùng Xuân không kiềm nén nổi hít một hơi thật sâu, nói lẩm bẩm:

- Chất lượng hoàn hảo… quả thực là chất lượng hoàn hảo!Sở Mặc ở một bên nhỏ giọng kể:

- Sư phụ ta nói, chất lượng hoàn hảo thực ra cũng chưa là gì, đan dược chân chính thì mùi vị phải bị thu hết vào trong đan mới coi như là hơi chút thành công.

Đế Chủ Phùng Xuân cũng không nhịn được trợn ngược mắt, nhếch mép nói:

- Loại đan dược mà sư phụ ngươi nói là đan dược tiên cấp! Loại hàng chất lượng tiên cấp mà trong mắt y cũng chỉ là hơi chút thành công…

Cô gái không kìm được nói chen ngang vào:

- Vậy trong mắt sư phụ ngươi đan dược thế nào mới được xem như là tốt nhất?

Sở Mặc nói:

- Sư phụ ta bảo rằng trong một viên đan dược phải chứa đựng đủ ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ…

Hít!

Cô gái khiếp sợ hít sâu một làn hơi lạnh.

Nói thất thanh:

- Đây là nằm mơ ấy chứ?

Cho tới tận khi Đế Chủ Phùng Xuân trừng mắt nàng một cái thì nàng mới hơi đỏ mặt xin lỗi Sở Mặc:

- Xin lỗi… tại ta cảm thấy, khó tin quá mà thôi…

Sở Mặc cười cười nói:

- Không sao, không trách ngươi được, lúc ta nghe thấy sư phụ nói mấy câu này còn phản ứng quá đáng hơn ngươi nhiều…

Cảm tình tốt của cô gái đối với Sở Mặc lập tức tăng vọt.Đế Chủ Phùng Xuân ở bên cạnh cười khổ nói:

- Hai đứa trẻ các ngươi làm sao mà hiểu được những ấp ủ hoài bão của một Luyện Đan Sư chân chính chứ?

Sở Mặc và cô gái đều không nhịn được trợn trắng mắt, Sở Mặc thầm nghĩ: Ấp ủ hoài bão cái quái gì, ta trước giờ cũng đâu phải một Luyện Đan Sư, Hỗn Độn Hồng Lô mới là Luyện Đan Sư…

Những lọ đan dược còn lại Đế Chủ Phùng Xuân vốn cũng không đi kiểm tra lại nữa, trong lòng rất rõ ràng, lúc này… y đã thành công thực sự, nhặt được vàng rồi!Sư phụ của thiếu niên này nếu đã yên tâm để hắn đi làm việc thì hiển nhiên cũng là một kẻ đam mê luyện đan. Muốn tìm được người như vậy quả thực quá mức khó khăn. Cho nên, việc Đế Chủ Phùng Xuân còn phải làm lúc này cũng chỉ còn có một: Đó là làm sao để lôi kéo thiếu niên tên Lâm Bạch này hoàn toàn ở lại Linh Đan Đường!

Trong lòng thầm nghĩ, Đế Chủ Phùng Xuân quét mắt về phía cô gái đang đứng đó.

Vừa lúc này, ánh mắt của cô gái kia cũng đưa qua, trong con ngươi còn chất chứa vài dòng suy nghĩ phức tạp.Phùng Xuân ho khẽ hai tiếng, nhìn Sở Mặc nói:

- Quên mất chưa giới thiệu cho ngươi, đây là… cháu gái ta, Lưu Vân, nhiều người đều gọi nó là Lưu Vân tiên tử, hẳn là lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi nó là tỷ tỷ đi…

Đúng là Sở Mặc chưa từng nghe đến đại danh của Lưu Vân tiên tử, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong Huyễn Thần Giới này còn nhiều người hắn chưa nghe tên lắm.