Sở Mặc miễn cường ngẩng đầu, liếc nhìn Kim Ô Đại Đế trong truyền thuyết. Chính xác mà nói là Kim Ô Đại Đế lúc trẻ tuổi, trong lòng chợt chấn kinh.
Người trước mắt này dáng vóc quả thật rất anh tuấn!
Gương mặt đó thậm chí anh tú làm người ta cảm thấy có chút yêu dị!
Mái tóc màu vàng kim, buông xuống trước trán, che nữa con mắt. Làn da trắng nõn giống như bạch ngọc, trơn bóng giống như trứng gà bóc vỏ. Ngũ quan của y bất luận là đơn độc nhìn hay là tổ hợp nhìn, đều làm người ta cơ hồ nhìn không ra khuyết điểm gì.
Giọng nói nam tử rõ ràng và băng lãnh, cùng với dung nhan tuyệt thế này, sợ là cho dù băng tâm ngọc nữ, nhìn thấy khuôn mặt này... cũng sẽ không kìm lòng được tim đập nhanh hơn.
Đây chính là Kim Ô Đại Đế lúc còn trẻ!
Băng lãnh, soái khí, bá đạo!
- Chẳng lẽ ngươi… vừa sinh ra… chính là Đại Thừa Kỳ?
Sở Mặc nhìn chằm chằm áp lực kinh khủng trên người Kim Ô Đại Đế, cắn răng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phải từng bước đi lên sao?
Dựa vào cái gì xem thường ta?
- Ta dựa vào cái gì không thể xem thường ngươi?
Ngươi năm nay… ít nhất 14-15 tuổi rồi chứ?
Kim Ô Đại Đế trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Lúc ta bằng tuổi ngươi, một thân thực lực, sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh! Ngươi ngay cả Trúc Cơ… không ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng không tới, nhiều tuổi hơn cả con chó, có tư cách gì đến khiêu chiến ta?
- … Sở mặc không biết nói gì, hắn chính là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ “nhiều tuổi hơn cả con chó” để hình dung một thiếu niên mười mấy tuổi.
- Thế nào?
Không lời nào có thể nói rồi sao?
Vậy thì đi chết đi?
Loài kiến như ngươi đừng cho rằng ngươi không ngừng khiêu chiến ta, thì sẽ làm ta cảm động, làm ta cảm thấy ngươi kiên cường. Ta thấy, ngươi căn bản chính là không biết sống chết, đầu thiếu sợi dây thần kinh! Kim Ô Đại Đế trẻ tuổi lạnh lùng nói xong thì xuất thủ.
- Ta sinh ra ở thế giới chỉ có Nguyên Khí!
- Ta tổng cộng chỉ tu luyện một năm!
- Ta dùng thời gian 1 năm tu luyện tới Minh Tâm Cảnh!
- Kim Ô, ngươi chính là không dám đánh với ta!
- Ngươi sợ thua!
- Vốn cho rằng ngươi là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm. Kết quả cũng chỉ là hạn dùng cảnh giới ép người!
- Đúng vậy, ta chính là khích ngươi, thì sao hả?
Ngươi không dám nhận?
- Ngươi ở cảnh giới Minh Tâm Cảnh, nhất định sẽ bị ta đè bẹp.
- Cho dù tiểu gia nhường ngươi, để ngươi ở Ngộ Tâm Cảnh, ngươi cũng không phải là đối thủ của tiểu gia
- Xong rồi, muốn giết thì giết, chau mày nhăn mặt thiểu gia theo họ ngươi! Dù sao cũng bị ngươi giết hơn trăm lần rồi, cũng đã thành quen rồi!
Sở Mặc đầy mặt tức giận nói, hắn cũng không có bị chọc giận, cũng không phải vì Kim Ô Đại Đế một lời không thể trực tiếp giết hắn, mà là giận nhược điểm của mình!
Kim Ô Đại Đế trẻ tuổi đứng ở đó, cau mày, nhìn Sở Mặc, không ngờ không có động thủ.
- Ta không trách ngươi dùng cảnh giới ép ta, nhưng ta biết mình quá yếu! Sở Mặc phun một bãi nước bọt, lạnh lùng nhìn Kim Ô Đại Đế trẻ tuổi:
- Nếu bây giờ ta là Đại Thừa Kỳ, Kim Ô, ta chỉ một tay thì có thể trấn áp ngươi.
- Ngươi một tay… trấn áp ta?
Kim Ô Đại Đế cười lạnh một tiếng, nhìn Sở Mặc, khóe miệng nhuếch lên có chút khinh thường. Chỉ cần không mù cũng có thể nhìn thấy:
- Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận ta rồi. Được, Minh Tâm Cảnh phải không?
Kim Ô Đại Đế nói xong, sâu sắc liếc nhìn Sở Mặc:
- Được rồi! Trung kỳ Minh Tâm Cảnh!
- Ta là Minh Tâm Cảnh tuyệt đỉnh… Sở Mặc thản nhiên nói. Hắn cũng không nghi ngờ Kim Ô Đại Đế sẽ gạt hắn, vì hoàn toàn không cần thiết. Với cảnh giới của Kim Ô Đại Đế mà nói, muốn phong ấn cảnh giới bản thân chỉ là một ý niệm.
- Kiêu ngạo của ngươi, ta cũng có. Kim Ô Đại Đế thản nhiên nói.
Sở Mặc chợt ngẩn ra.
Kim Ô Đại Đế cười lạnh nói:
- Ta có thể dùng cảnh giới Đại Thừa Kỳ.
- Chưa thấy qua loại người thiếp vàng lên mặt mình như ngài. Sở Mặc lẩm bẩm, sau đó thần sắc trở nên nghiêm nghị, nhìn Kim Ô Đại Đế:
- Là chính ngài lên mặt, áp chế cảnh giới tới Minh Tâm Cảnh trung kỳ, đợi lát nữa thua rồi đừng khóc.
- Ha… Kim Ô Đại Đế bị Sở Mặc làm cho tức giận, nói:
- Đến đây, để ta xem thử, tiểu tử ngươi có phải chỉ có mồm mép lợi lại không.
- Được, Sở Mặc thần sắc nghiêm nghị, khí thế trên người chợt bạo phát ra.
Giống như một ngọn núi, đứng sừng sững giữa biển sâu.
- Hình như có chút thú vị. Kim Ô Đại Đế thiếu niên cuối cùng cũng thu lại khinh thường trong mắt. Nhưng sâu tận trong lòng, y vẫn không làm sao để Sở Mặc vào mắt.
Minh Tâm Cảnh… cảnh giới này quả thật là quá yếu.
Thân hình của Sở Mặc chợt lóe, vận khởi Huyền Ảo Tật Phong Bộ, cả người giống như một làn khói mõng xông thẳng qua Kim Ô Đại Đế thiếu niên.
Kim Ô Đại Đế chợt ngẩn ra, vì y vẫn có chút nhìn không rõ thân hình của đối phương!
Cảnh giới áp chế, không phải nói chơi, giống như làm thực lực của mình rớt xuống vô hạn.
Tuy nói vẫn còn nhãn lực, nhưng vì cảnh giới áp chế, tốc độ phản ứng lại chậm lại rất nhiều.
Loại cảm giác này đối với chiến đấu hư ảnh của Kim Ô Đại Đế mà nói cũng là khá xa lạ.
Giữa lúc Kim Ô Đại Đế thiếu niên chợt ngây ngẩn trong giây lát, thân hình của Sở Mặc đã xông tới trước mặt y, giơ tay đánh một quyền.
Nhân quyền trong Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp.
Ầm!
Một quyền này trực tiếp đập lên ngực của Kim Ô Đại Đế thiếu niên
Cơ thể của Kim Ô Đại Đế gần như không có bất ngờ gì bị đánh bay ra
Sau khi cảnh giới tăng cấp, Sở Mặc lại thi triển những công pháp này, thì có lý giải hoàn toàn mới, uy lực tất nhiên cũng mạnh hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Nhưng một quyền đánh Kim Ô Đại Đế bay xa, vẫn làm Sở Mặc cảm thấy bất ngờ.
Giống như Kim Ô Đại Đế nói về bản thân mình. Y năm đó có thể với cảnh giới Đại Thừa Kỳ vẫn bá chiếm vị trí nhất bảng người có chiến lực cấp Nhân, tuyệt không phải là hạng người hư danh.
Phải biết, mấy năm nay không phải không có tu sĩ Phi Thăng Kỳ khiêu chiến cuộc chiến hư ảnh của Kim Ô Đại Đế, nhưng đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị thua.
Cách biệt giữa Đại Thừa Kỳ và Phi Thăng Kỳ khá lớn, chỉ là ít nhiều lực lượng tập trung ở chỗ này. Phi Thăng Kỳ ít nhất là hơn Đại Thừa Kỳ gấp 10 lần
Trong tình huống này, Kim Ô Đại Đế vẫn có thể vẫn được bất bại, chiến lực của y… tất nhiên không thể nghi ngờ.
Trừ phi là tu sĩ cảnh giới Đại La Kim Tiên, có lẽ có thể đánh bại Kim Ô Đại Đế Đại Thừa Kỳ.