Thí Thiên Đao

Chương 397: Cây càng già nở hoa càng đẹp




Mấy lời Hứa Phù Phù nói lúc nãy chỉ vì muốn Liễu Mai Nhi an tâm mà thôi. Hứa Phù Phù yêu Liễu Mai Nhi, không muốn nàng tự coi thường mình.Ngoài ra không có ý gì khác. Dù sao, Sở Mặc thật sự là huynh đệ thân thiết, có ngu mới không dùng. Sở Mặc có biết suy nghĩ của Hứa Phù Phù cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, không bất mãn tí nào. Hai huynh đệ này đều là kẻ thông minh.

Lúc này, Sở Mặc đang mang theo Cao Anh Tuấn trở về nhà.

- Đại Ngốc, vì sao không cho ta gọi ngươi là Anh Tuấn. Ta cũng thấy ngươi khá khôi ngô mà?

Vừa đi, Sở Mặc vừa đùa Cao Anh Tuấn.

- Những người khác đều coi ta là kẻ hung thần ác sát. Ta khôngnghĩ bọn họ thấy ta anh tuấn đâu.

To con thành thật đáp, nhưng trong mắt lập tức có chút giảo hoạt, cười ha ha nói:

- Thật ra ta thích công tử gọi ta là Đại Ngốc, như vậy thân thiết hơn.

- Ồ…

Sở Mặc liếc mắt, hắn cũng hiểu tâm tư của to con. Sở Mặc có chút đau lòng.

Vì trước đó trên thảo nguyên, ở bộ tộc Hạo Nguyệt, to con đã chịu rất nhiều cực khổ: bị Hạo Nguyệt trưởng lão khống chế, sinh tử bị ngườita nắm trong tay, muốn báo thù mà không có cơ hội. Có thể nói, Cao Anh Tuấn đã được Sở Mặc tái sinh.

Nói Sở Mặc như phụ mẫu cũng không đủ. Trong lòng Cao Anh Tuấn đã coi Sở Mặc là chủ nhất duy nhất trong đời này.

- À công tử, ta có mấy câu không biết có nên nói không?

To con có chút do dự.

- Ngươi cứ nói đi, có gì mà không thể chứ.

Sở Mặc nhìn lại.To con gãi đầu:

- Ta cảm thấy, công chúa Na Y thật lòng với công tử, mà không đúng, chính xác mà nói, tình cảm này giống như công tử nói với Liễu Mai Nhi lúc trước, chắc chắn Na Y yêu công tử rồi.

- Hứ, ngươi đến tay của nữ nhân còn chưa cầm, biết cái gì là yêu chứ?

Sở Mặc bĩu môi.

- Mặc dù ta không biết yêu là gì, nhưng ta có thể cảm giác được. Mỗi lần công chúa Na Y nhắc tới công tư, vẻ mặt tương đối giống…vẻ mặt của ta lúc ta nhớ mẹ.- Ngươi so sánh kiểu gì vậy?

- Ta không biết bày tỏ chính xác thế nào. Nhưng ta đã thấy nàng lén khóc rất nhiều lần. Dù sao, ta cảm thấy trong lòng nàng chỉ có công tử mà công tử lại lừa nàng.

To con bô bô.

- Ta nói này Đại Ngốc, ngươi nói phải đúng chứ. Ta lừa nàng lúc nào?

Sở Mặc trợn mắt nhìn to con.

To con nghiêm túc nói:- Công tử nói công tử tên là Lâm Bạch, như vậy không phải là lừa người ta sao?

Sở Mặc nói:

- Lúc ấy bèo nước gặp nhau, ta không muốn bại lộ thân phận. Về sau cũng chưa có cơ hội nói.

- Dù sao ta cảm thấy thân phận của công tử không giấu được lâu đâu. Nói không chừng, nàng sẽ tìm đến tận cửa đấy, lúc đó xem công tử làm thế nào.

Cao Anh Tuấn nói xong, mặt tỏ vẻ mong đợi.- Ta đột nhiên phát hiện, hình như ngươi thích hợp ở lại Thao Thiết lầu hơn.

- Không cần công tử. Ta sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa mà.

Mặt to con sợ hãi.

- Còn nữa, công tử gọi ta Đại Ngốc…cho thân thiết đi.

Sau khi hai người trở lại Phàn phủ, đến đêm, Vương Đại Phát lại đến bái phỏng. Sở Mặc như cũ không gặp. Vương Đại Phát không nói gì, để lại hậu lễ, cô đơn rời đi.Sở Mặc giới thiệu Đại Ngốc với Tùy Hồng Nho thúc thúc và ông nội. Ai cũng rất thưởng thức người thanh niên cao to đen hôi này. Bọn họ là người đi ra từ chiến trường, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ảnh hưởng của người khổng lồ này trong chiến trận.

Nói đến chuyện của ông nội, cuối cùng Long Thu Thủy cũng trực tiếp chuyển đến Phàn phủ. Trên bàn rượu, Phàn tướng quân ấp a ấp úng nói ý tưởng cử hành hôn lễ với Sở Mặc.

- Ta muốn cưới hỏi đàng hoàng nãi nãi của ngươi…khụ…ngươi nghĩ gì nói đi?Sở Mặc nhìn ông nội, không khỏi buồn cười. Đúng là cây càng già nở hoa càng đẹp.

Hắn có thể nghĩ thầm chứ cũng không dám nói ra, bằng không mông của hắn chắc chắn sẽ gặp họa. Dù hiện tại cảnh giới của hắn cao hơn ông nội vô số lần, hắn cũng không dám phản kháng.

- Chúng ta chọn ngày lành tổ chức tiệc cưới là được mà.

Sở Mặc khẽ cười nói.

- Không phải điều đó. Ta muốn cho nàng một thân phận hẳn hoi…

Ông cụ có chút ngượng ngùng.

- Mặc dù nàng không để ý. Hôm nay còn nói với ta, một Tam Nguyệt tướng quân lại đi cưới một nữ nhân Đại Tề thì không nên quá lộliễu, chỉ cần bày hai mâm cỗ là xong…

- Như vậy sao được ạ? Đây là lần kết hôn đầu tiên của người mà, sao có thể qua loa như vậy?

Sở Mặc nói thẳng.

- Sao ta nghe có chút kỳ kỳ vậy?

To con lẩm bẩm.

- Ngươi câm miệng.

Sở Mặc trừng mắt nhìn.Rồi lại nói:

- Nếu không, để Hứa gia gia Hứa Trung Lương nhận thức bà làm nghĩa muội là được nhỉ?

- Chuyện này không ổn đâu. Như thế có hơi hồ nháo?

Phàn Vô Địch cự tuyệt.

- Ngươi nghĩ Hứa Thủ Phụ là ai chứ? Chuyện này không được đâu?

- Vậy để Hoàng thượng nhận một vị muội muội thì thế nào ạ?

Tùy Hồng Nho ở bên nghĩ kế.- Hoàng thượng càng không có khả năng đồng ý.

Phàn Vô Địch cau mày, khoát tay:

- Được rồi, các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này. Cùng lắm cứ để không thân phận vậy. Đời này Phàn Vô Địch không cần dựa vào ai cũng đi tới ngày hôm nay rồi đó thôi.

- Ông nội thật khí phách!

Sở Mặc tán thưởng, lại nói:

- Kể ra để Hoàng thượng nhận bà nội làm nghĩa muội là còn tiện nghi cho ổng lắm rồi, thật lòng con cũng chẳng mong ý.

Phàn Vô Địch không nhịn được liếc một cái. Lúc trước nếu Sở Mặcdám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắn Phàn Vô Địch sẽ cho hắn một cái tát. Nhưng hiện tại, Phàn tướng quân có chút thất vọng với Hoàng thất rồi. Hoàng thượng dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác nhằm vào Sở Mặc, đến ông cụ cũng thấy buồn phiền.

Tuy có thể hiểu được cách nghĩ, nhưng vẫn không thể chấp nhận. Nghĩa bất dung tình thì cũng phải nhìn xem nghĩa lý nào hay tình thân nào chứ. Quân pháp bất vị thân chỉ thường ở tình thế bắt buộc thôi.

Tùy Hồng Nho nói:

- Thực ra chỗ Hứa Thủ Phụ vẫn có thể xem xét.Phàn Vô Địch nhìn Tùy Hồng Nho, hơi hơi híp mắt:

- Ngươi cũng hồ đồ theo hắn.

- Tướng quân, không phải ta càn quấy, ta rất nghiêm túc.

Tùy Hồng Nho nói.

- Người ta là Nội Các Thủ Phụ, sao có thể nhận một nữ tử Đại Tề không rõ lai lịch làm nghĩa muội chứ. Hơn nữa, nếu tính tuổi tác, Hứa Thủ Phụ có khi làm ông của Long Thu Thủy cũng được ý, Hứa gia họ sẽ nghĩ gì. Chuyện các ngươi nói, không ổn đâu.

Tùy Hồng Nho nói:- Chủ mẫu gả cho lão gia, là phu nhân của ngài, là nữ chủ nhân của Phàn phủ. Nếu Hứa Thủ Phụ gật đầu, người ở dưới sao dám bất mãn. Chẳng lẽ mấy tên nhị đại ở Hứa gia nhìn thấy chủ mẫu có thể dám làm càn sao?