Đại Công Kê cảm thấy bản thân mình dường như đã dốc lòng dốc sức vì tên tiểu tử này rồi.
Một nửa canh giờ sau, hai bên mới ngừng tay.
Sở Mặc nằm trên tảng đá, thở hồng hộc rồi nói:
- Tiếp tục.
Đại Công Kê lườm hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: đúng là đồ vô lương tâm, vậy mà cũng không biết cảm ơn Kê gia ta một câu.
- Tộc Thiên Kê trước giờ luôn thông minh bác học, có thể nói... là một loài thông minh nhất trong thế giới sinh linh. Thiên Kê từ khi sinh ra đã mang trong người rất nhiều bản lĩnh thần kỳ. Ví dụ như Kê gia ta chẳng hạn, ta có thể biến thành bất cứ một loài sinh linh nào mà ta muốn! Điều quan trọng nhất là tộc Thiên Kê đều bất tử!
Đại Công Kê ngẩng đầu kiêu hãnh rồi sau đó lại cúi đầu xuống mà nói tiếp:
- Nhưng có điều nhược điểm lớn nhất của Thiên Kê... là chiến lực quá yếu. Chỉ cần đối phương biết được điều này thì bọn ta chắc chắn sẽ bị giết chết...
- Quả thật sẽ bị người ta mang đi hầm hay sao?
Sở Mặc có chút kinh ngạc hỏi. Câu hỏi này quả thực không hề có chút khích bác gì hết.
Đại Công Kê cũng chẳng so đo với những gì mà Sở Mặc vừa mới nói, y còn gật gật đầu và nói:
- Đúng vậy đó, đối với rất nhiều người mà nói thì Thiên Kê là món đại bổ...
- Câu nói này quả thật chính xác.
Sở Mặc thở dài một cái rồi nói:
- Chí ít thì... đứng ở lập trường của loài người là như vậy đó.
Đại Công Kê có chút buồn bã rồi sau đó y gật đầu nói:
- Đúng vậy đó. Vì thế nên Kê gia ta mới là con gà duy nhất còn sót lại của Tộc Thiên Kê.
- Gì cơ?
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Đại Công Kê:
- Ngươi nói rằng... Tộc Thiên Kê sắp bị diệt vong rồi sao?
- Tuy chuyện này khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng...
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:
- Đúng là như vậy đó.
- Tại sao lại như vậy...
Sở Mặc cũng bất giác trùng cả lòng xuống. Tuy đứng trên lập trường của loài người mà nói thì việc ăn những sinh linh khác chẳng có gì là to tát hết. Nhưng đối với Đại Công Kê và Tộc Thiên Kê của y thì đó là một thảm họa diệt vong.
- Thiên Giới... trước giờ vẫn là nơi mà cá lớn nuốt cá bé, ngay đến cả rồng cũng có thể trở thành thức ăn được. Tộc Thiên Kê chúng ta trước giờ vẫn được biết đến với cái danh là món ăn thượng hạng.
Trong ánh mắt của Đại Công Kê để lộ ra vài phần châm biếm:
- Vì thế nên Kê gia ta muốn thay đổi tất cả mọi thứ! Đây là thời đại của những kẻ mạnh, không muốn bị người khác ăn thịt mình thì chỉ còn cách biến mình trở nên mạnh mẽ hơn, tìm cách thay đổi tất cả mọi thứ! Dù gì thì... Kê gia ta cũng đã là con gà cuối cùng của Tộc Thiên Kê rồi. Kê gia ta chỉ muốn trở thành... một chiến binh gà đầu tiên của Tộc Thiên Kê!
Sở Mặc ngây người suy nghĩ, hắn muốn cười một cái, nhưng cuối cùng thì lại không cười nữa. Hắn đứng dậy vỗ vai Đại Công Kê và nói:
- Ngươi sẽ thành công!
- Nói thì dễ lắm...
Đại Công Kê thở dài:
- Năm xưa Kê gia ta thừa lúc loạn lạc mà tìm cách chạy thoát, trốn chui lủi, chỉ sợ bị một sinh linh cường mạnh hơn mình phát hiện ra. Năm đó Kê gia ta đọc qua một cuốn sách cổ mới biết Tạo Hóa Ngư được tích lũy đến một mức độ nhất định thì sẽ không những có thể thay đổi được thể chất của mình mà còn sẽ đả thông huyết mạch viễn cổ trong thân thể mình.
- Huyết mạch viễn cổ của Tộc Thiên Kê là gì?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và hòi:
- Không phải là phượng hoàng đó chứ?
- Chính là huyết mạch phượng hoàng!
Ánh mắt của Đại Công Kê ánh lên một sự kiêu hãnh. Niềm kiêu hãnh này chỉ có duy nhất y mới hiểu.
- Yên tâm đi, ngươi nói rằng ở trong Quy Khư có Luân Hồi Trì đúng không? Tới lúc đó chúng ta sẽ kiếm một hồ đầy nước rồi tính tiếp!
Sở Mặc cười nói tiếp:
- Còn về U Minh Trùng... ta tin rằng sẽ có một ngày chúng ta sẽ tìm được!
Đại Công Kê lắp bắp nhìn Sở Mặc và nói:
- Kỳ thực thì... cho dù có ở trong Thiên Giới thì trước giờ cũng chưa từng có ai thực sự nuôi được Tạo Hóa Ngư. Trước đây là Kê gia ta gạt ngươi...
- Ừm? Nước trong Luân Hồi Trì và U Minh Trùng vẫn không đủ sao?
Sở Mặc không hề tức giận chút nào, hắn nhìn Đại Công Kê và hỏi.
- Đủ thì đủ rồi, chỉ có điều...
Đại Công Kê do dự một lát rồi cuối cùng vẫn nói:
- U Minh Trùng thì không nói làm gì, chỉ cần tìm được U Minh Hà, tính cách bắt được đám U Minh Trùng đó là được, tuy rằng có hơi khó khăn một chút... Nhưng nước của Luân Hồi Trì thì cho dù có là bậc trưởng lão trong Thiên Giới cũng khó mà động vào được. Vì... sẽ có hậu quả rất lớn xảy tới!
- Hậu quả?
Sở Mặc nghe thấy hai chữ này thì khẽ chau mày lại.
Đại Công Kê nói:
- Đúng vậy đó, Luân Hồi Trì... xuất hiện ở nơi đâu thì có nghĩa là nơi đó không được cát tường, bất cứ sinh linh nào chỉ cần bước chân vào trong Luân Hồi Trì sẽ bị gửi tới luân hồi. Cho dù có là sinh linh cường mạnh vô địch cỡ nào đi chăng nữa. Nếu may mắn thoát khỏi... thì không chết cũng bị lột mất một lớp da! Nơi đó nếu người thường mà có gặp phải thì cũng nhanh chóng trốn chạy cho thật xa... Vậy mà đám Tạo Hóa Ngư lại sống ở trong đó, đúng là cá gặp được nước. Chẳng có mấy người... có thể bắt được Tạo Hóa Ngư ra khỏi Luân Hồi Trì. Nếu không thì loài vật như Tạo Hóa Ngư e rằng sớm đã bị diệt vong rồi.
- Vậy nên đám Tạo Hóa Ngư trên Cô Bút Đỉnh vì là rời khỏi Luân Hồi Trì nên chúng mới bị ngươi bắt được hay sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và hỏi.
Đại Công Kê gật gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy đó, nếu như bọn chúng vẫn còn ở trong Luân Hồi Trì thì có cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám bắt chúng...
- Vậy mà ngươi vẫn còn lừa gạt ta đi kiếm nước trong Luân Hồi Trì?
Sở Mặc lườm Đại Công Kê một cái.
Lúc trước Sở Mặc không nổi đóa là vì hắn cảm thấy ít nhiều gì thì con gà này còn có chút lương tâm, y không định mãi lừa gạt hắn.
Đại Công Kê buồn bã nói:
- Ai biết được ngươi sẽ đi tới được bước đường này. Nhưng Kê gia ta kỳ thực không nói dối, Hỗn Độn Hồng Lô trên người của ngươi quả thực có thể lấy được nước trong Luân Hồi Trì, chỉ là... không quá dễ dàng mà thôi.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và nói:
- Vậy ngươi dạy cho ta.
- Ngươi... thực sự muốn giúp ta sao?
Hai mắt Đại Công Kê bừng sáng, ánh mắt y nhìn Sở Mặc trở nên hơi có phần phức tạp.
- Đương nhiên!
- Vì sao?
- Cái gì mà vì sao? Ngươi đần độn sao, chẳng phải chúng ta là bạn sao?
Sở Mặc lườm y một cái, hắn bỗng cảm thấy con gà này khi ngớ ngẩn đần độn thì thật là hết thuốc chữa.