Bảo Liên công chúa cơ hồ nhìn ra tâm tư của Na Y, nhưng lại chỉ có thể cười khổ không thể đưa ra khuyên giải gì. Mỗi người đều có chuyện mình phải làm, mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác.
Na Y có, Lâm Bạch cũng có!
Để nghi thức lên ngôi thêm long trọng mà lại rộn ràng, người thảo nguyên cuối cùng nghênh đón vị vua của mình về. Bọn họ rất vui, ở đây ca múa.
Na Y về tới phòng của mình, nhìn nơi phụ vương mẫu hậu từng đứng đó đợi, ngây ngốc.
Bảo Liên công chúa từ phía sau nàng đi tới, nhẹ giọng nói:
- Đại Ngốc đi rồi, có cần phái người…
Na Y vội vàng xua tay:
- Không… nhất định đừng phái người theo dõi y. Tuy y ngoại hiệu là Đại Ngốc nhưng y một chút cũng không ngốc. Chúng ta nợ y rất nhiều, y lại không nợ gì chúng ta. Cô cô, để y im lặng rời khỏi.
- Na Y, con trưởng thành rồi! Bảo Liên công chúa có chút cảm khái nói.
Na Y đi tới, nhẹ nhàng nép vào trong lòng Bảo Liên công chúa, thì thầm:
- Na Y thà mãi cũng không lớn lên, thà vẫn sống như lúc nhỏ, như vậy phụ vương và mẫu hậu vẫn còn, như vậy… cũng không cần gặp hắn.
Hai hàng nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuổng.
Bảo Liên công chúa do dự, không biết có nên đem chuyện thiếu niên Đại Hạ nàng biết, nói cho Na Y biết không.
Do dự hồi lâu, vẫn là quyết định không nói thì tốt.
Sở Mặc, Lâm Bạch… cũng kinh tài tuyệt luân, cũng anh hùng thiếu niên. Lâm Bạch xuất thân thần bí, nhưng rõ ràng có một sư phụ rất lợi hai. Sở Mặc trở về Đại Hạ, gây ra động tĩnh, tính toán thời gian rời khỏi thảo nguyên khá phù hợp. Hơn nữa có một sư tôn cường đại nổi tiếng thế gian, làm mưa làm gió ở Đại Hạ.
Bảo Liên có quá nhiều lý do, hoài nghi Sở Mặc chính là Lâm Bạch.
Nhưng trong lòng nàng rất rõ cho dù xác định, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ nói là một người. Sở Mặc có thể đến thảo nguyên rồi? Bây giờ hắn chính là đại nhân vật làm mưa làm gió cả Đại Hạ. Đại Hạ phồn hoa như vậy? Sao có thể đến chỗ như thảo nguyên? Hơn nữa, hắn là một thiếu niên có lý tưởng hoài bão, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm.
Na Y có thể đi Đại Hạ sao? Càng không thể!
Nàng là nữ vương của thảo nguyên!
Là lãnh tụ tinh thần trong suy nghĩ của hàng tỷ nhân dân thảo nguyên!
Nàng làm sao có thể vứt bỏ tất cả để rời khỏi?
- Na Y… xin lỗi, cô cô lúc trước gạt con, con và hắn… thật sự là không thể. Hay là quên hết đi, đừng nghĩ…. thì sẽ không đau. Bảo Liên công chúa ôm Na Y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, trong lòng thầm nghĩ.
- Báo! Đột nhiên một thị vệ từ bên ngoài lớn tiếng thông báo:
- Phía Nam có chuyện khẩn cấp truyền đến…
Một lát sau, trên mặt hai người Na Y và Bảo Liên công chúa, đều lộ ra thần sắc chấn động không thể tin nổi.
- Trăm vạn đại quân Đại Tề bị chôn giết ở dãy núi Thiên Đoạn!.
- Nước Đại Tề nguyên khí hao tổn, 10 năm cũng chưa chắc có thể hồi phục lại.
- Bên phía Đại Hạ, đại quân tụ tập ở biên cảnh, lập tức triển khai trận phản công!
- Nước Đại Tề… chống cự không được bao lâu!
Na Y trợn mắt há hốc nhìn tình báo này, trong đầu đột nhiên xông ra một suy nghĩ, lẩm bẩm:
- Chuyện này… có phải là hắn làm không?
Bảo Liên công chúa ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
- Phương tướng quân, phía trước… chính là Viêm Hoàng Thành, trước đây chưa từng đến đây sao? So với đế đô Đại Tề, thấy thế nào?
Trên một chiếc xe ngựa, trong thùng xe đang ngồi ba người. Trên con đường bằng phẳng, xe ngựa chạy rất ổn vững.
Phương Đông Minh đang ngồi đối diện Sở Mặc. Trương Vinh ngồi bên cạnh Sở Mặc, nghe Sở Mặc nói như vậy, khóe miệng Trương Vinh hơi nhuếch lên, liếc nhìn Sở Mặc, thầm nói:
- Tiểu tử thối này, lúc này còn xát muối vết thương người ta, thật là độc ác!
Phương Đông Minh cũng không có mang xiềng xích, cái này cũng xem là một loại tôn trọng dành cho vị tướng lĩnh quân địch. Y cũng chưa từng nghĩ phải bạo khởi giết người hay là chạy trốn.
Vì cái này căn bản không thể!
Thiếu niên trước mắt căn bản không cho y cơ hội này. Tự chuốc lấy nhục chi bằng an phận ngồi yên, điềm tĩnh một chút, làm ra phong độ của một tướng lĩnh cấp cao Đại Tề.
- Đô thành, không có gì khác. Đông Phương Minh thản nhiên nói:
- 20 năm trước, ta từng đến chỗ này một lần.
- Dò thám? Sở Mặc liếc nhìn y một cái.
- Không, giao lưu. Phương Đông Minh nhìn Sở Mặc:
- Là giao lưu bình thường của thanh niên hai nước.
- Vậy lúc đó ta còn chưa ra đời. Không ngờ, giữa hai nước chúng ta cũng có lúc quan hệ tốt… Trên mặt Sở Mặc lộ ra một nụ cười trào phúng.
Phương Đông Minh nói:
- Ngàn năm nay, thời gian hòa bình giữa hai nước vẫn là rất dài.
- Nếu các ngươi không có động tâm tư muốn tiêu diệt Đại Hạ, ta nghĩ thời gian hòa bình sẽ dài hơn. Sở Mặc nói.
- Ngươi vẫn còn trẻ, ngươi không hiểu, giữa hai nước sớm muộn sẽ có một trận đại chiến. Chỉ đáng tiếc, Đại Tề thời vận chưa đến. Phương Đông Minh than nhẹ một tiếng.
- Chỉ có thể nói, các ngươi quá tin tưởng Thái tử điện hạ của các ngươi. Sở Mặc lúc này sớm đã nhận được tin tức phản hồi từ phía Đại Hạ. Biết Thái tử Hạ Anh đã bị giam lỏng. Tất cả người bên cạnh y, một người cũng không còn, đều bị giết sạch.
Phương Đông Minh nhìn Sở Mặc, giọng nói trở nên âm trầm:
- Suy cho cùng là Thái tử bán đứng bọn ta, hay là… các ngươi mua được quân tình? Bây giờ sớm đã rõ ràng. Sở công tử có thể nói rồi chưa?
Sở Mặc hơi lắc đầu, mỉm cười nói:
- Thái tử… y bán đứng là bọn ta!
Phương Đông Minh dựng đứng chân mày, lập tức cười khổ:
- Ta hiểu rồi, thì ra vấn đề rốt cuộc vẫn là trên người bọn ta, bại đắc bất oan! Năng lực tình báo của Đại Hạ các người thật là mạnh!
Sau đó, lúc đại đội nhân mã cách Viêm Hoàng Thanh còn có 30 dặm, thì dừng lại.
Vì bên đó đã có thông báo, nói Bệ hạ sẽ đích thân xuất chiến 10 dặm, nghênh tiếp chúng tướng chiến thắng trở về!
Cái này… chính là vinh hạnh đặc biệt rất lớn!
Từ xưa đến nay người có thể được đãi ngộ này cũng không nhiều.
Các chiến sĩ quân đoàn thợ mỏ đều rất phấn chấn. Bọn họ liều mạng tu luyện, liều mạng tăng cấp, mục đích tuyệt không phải là vì để đào mỏ thuận tiện. Trong lòng bọn họ cũng mong muốn báo đáp nước nhà, rạng rỡ tổ tông.
Binh sĩ không muốn làm tướng quân, không phải là một binh sĩ tốt. Câu nói này đặt trên người bọn họ là rất thích hợp!
Trong lòng Sở Mặc cũng không có bao nhiêu tâm tình phấn chấn. Hắn rất rõ, trận chiến thật sự… kỳ thật vẫn chưa bắt đầu.