Chỗ tối tăm…
Trên trán của Triệu Nhị, mồ hôi từng giọt rơi xuống, khuôn mặt vốn hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.
- Không đúng, rõ ràng hắn đã vào gian phòng này, căn bản không hề rời đi! Người của ta đều có mặt ở các nhà trọ, hắn căn bản không thể phát hiện có người giám thị hắn!
- Hơn nữa, người phụ trách giám thị hắn, thực lực đã tới Hàng cấp tầng bốn…. tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, vì sao hắn lại không có ở khách điếm?
Trần lão bên cạnh mặt trầm nhìn nước, ánh mắt lạnh băng nhìn Triệu Nhị:
- Người vừa rồi đã cam đoan thế nào với ta?
- Trần lão, ngài đừng nóng vội…. đừng nóng vội, rất có thể tiểu tử kia đã lặng lẽ chuồn đi làm cái gì đó….
Vẻ mặt Triệu Nhị lo lắng, đã sắp khóc——
Mâu quang của Trần lão trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Triệu Nhị nửa ngày, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bị ngươi gài bẫy rồi!
Vẻ mặt Triệu Nhị cầu xin:
- Ta cũng không nghĩ sẽ như thế này!
Người bên cạnh Trần lão hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Còn làm sao nữa? Trước thu hồi người lại, hy vọng tiểu tử kia không nhận ra có nguy hiểm, lưu lại một ít người nhìn chằm chằm nơi này, những người khác lui đi!
Trần lão nói xong liền vung tay áo rời đi.
Những người đi theo Trần lão cũng nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại một mình Triệu Nhị đứng ở đó, vẻ mặt vẫn không dám tin, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, chẳng lẽ người đó…. Thật không phải là Sở Mặc dịch dung sao?
Một lát sau, một trận gió lạnh thổi qua, thân mình mập mạp của Triệu Nhị khẽ run run. Hắn cũng vội vàng rời đi.
Sở Mặc vẫn ẩn thân trên cây, thu hết độngt ác của đám người Trần lão và Triệu Nhị ở phía xa.
Trong mắt của Sở Mặc lộ ra một chút hàn khí, không hề nói gì, xoay người rời khỏi.
Ba ngày sau, Đại Công Kê không biết chui ra từ chỗ nào, nhanh chóng đuổi theo Sở Mặc.
- Tiểu tử, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ kê gia sao?
Đại Công Kê vừa thấy Sở Mặc liền giọng điệu không tốt hỏi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Đại Công Kê toàn thân dính đầy bụi đất, có chút kinh ngạc nói
- Ngươi sao lại dính đầy bụi như thế? Bị người đánh à?
- Ngươi mới là bị người đánh!
Vẻ mặt Đại Công Kê bất mãn nói:
- Kê gia tới thăm gia tộc cao quý nhất của Đại Tề này, trộm một đống lớn nguyên liệu thuốc cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không có lương tâm, dám vứt bỏ kê gia để chạy trước!
- Cái gì? Ngươi trộm một đống lớn nguyên thuốc sao?
Khóe miệng Sở Mặc khẽ co giật.
Đại Công Kê biết Sở Mặc thiếu dược liệu. Cũng biết Sở Mặc cần những dược liệu này là để sư phụ giải độc.
- Đương nhiên!
Đại Công Kê liếc xéo Sở Mặc, cười lạnh nói:
- Một Tạo Hóa Ngư, Kê gia liền đưa tất cả nguyên thuốc này cho ngươi!
Nói xong, trước mặt của Đại Công Kê liền xuất hiện một đống lớn các loại nguyên thuốc, nháy mắt chồng chất thành núi, nồng đậm mùi thuốc khắp bốn phía.
Sở Mặc có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn đám nguyên thuốc này:
- Ngươi đánh cướp bao nhiêu nhà?
Đại Công Kê kiêu ngạo nói:
- Toàn bộ đế đô Đại Tề, tất cả nơi có thể xem trọng đều bị Kê gia đánh cướp một lần. Đáng tiếc hoàng cung đề phòng quá nghiêm ngặt, lại có trấn thủ, kê gia không vào được…
Sở Mặc nhìn đống nguyên thuốc, Thương Khung Thần Giám trong ngực không ngừng tản ra nhiệt lượng.
Rất hiển nhiên, những nguyên thuốc này đều là bảo vật hàng thật giá thật.
- Sao? Đổi một con cá cũng không quá đáng chứ?
Đại Công Kê có chút chột dạ nhìn Sở Mặc.
Thật ra nó rất rõ ràng, Tạo Hóa Ngư căn bản là bảo vật vô giá. Đừng nói là nguyên thuốc. Cho dù là thần dược thiên giới…. cũng rất khó đổi lấy Tạo Hóa Ngư!
- Ta không phải đã nói với ngươi, con cá này ăn thiếu một cành….
Sở Mặc có chút đau đầu.
Giữa đống nguyên thuốc này đích xác có nguyên thuốc luyện chế giải dược cấp Ma Quân, hơn nữa còn không ít. Sở Mặc cũng không phải luyến tiếc Tạo Hóa Ngư, vì cứu sư phụ, cho dù muốn hắn xuất ra tất cả Tạo Hóa Ngư, hắn đều nguyện ý.
Nhưng vấn đề là hắn muốn để Tạo Hóa Ngư này sinh sôi nảy nở.
- Lưu lại mấy cái làm giống là được rồi!
Đại Công Kê trợn trắng mắt nói:
- Ngươi có tới hơn mười con mà!
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa!
Nói xong liền lấy ra một Tạo Hóa Ngư trong Thương Khung Thần Giám ném cho Đại Công Kê. Sau đó lấy đống nguyên thuốc.
Vẻ mặt Đại Công Kê đắc ý, nuốt trọn cá này vào, sau đó nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi vội vàng rời khỏi như vậy là có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Có quân tình khẩn cấp….
- Rất gấp?
Đại Công Kê hỏi.
Sở Mặc gật gật đầu.
- Tiện nghi cho ngươi rồi!
Đại Công Kê lẩm bẩm một câu:
- Cũng nhờ vào việc ngươi tặng kê gia một con cá…
Hai ngày sau đó, Viêm Hoàng thành.
Sở Mặc phong trần mệt mỏi lặng yên xuất hiện trong hoàng cung.
Hoàng thượng dường như đang thảo luận chuyện gì đó với nguyên soái Phương Minh Thông, bởi vậy hai người cùng thấy Sở Mặc.
- Tiểu tử ngươi…. Tại sao lại trở về rồi?
Vẻ mặt Phương Minh Thông kỳ quái nhìn Sở Mặc, sau đó nói với hoàng thượng:
- Bệ hạ, ngươi thấy rồi chứ…. Ta đã nói ngài phái tiểu tử này đi thăm dò quân tình Đại Tề, thuần túy chính là càn quấy!
Hoàng thượng cũng có chút giật mình nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Trẫm lúc đó thật có chút thiếu suy xét…
Sở Mặc có chút không biết nói gì nhìn hai người nói:
- Ta là vừa liều mạng nhanh chóng trở về từ Đại Tề…
- Cái gì?
- Làm sao có thể?
Hoàng thượng cũng Phương Minh Thông đồng thời nói, sau đó vẻ mặt giật mình nhìn Sở Mặc.
Phương Minh Thông nói:
- Sở Mặc, chuyện dính tới đất nước cũng không thể nói lung tung.
Sau khi hoàng thượng hỏi một câu gì đó, liền nghiêm túc đánh giá Sở Mặc, vẻ mặt không dám tin nói:
- Không phải là thật chứ?
- ….
Đầu Sở Mặc xám xịt nhìn hoàng thượng:
- Vậy ngài phái ta tới Đại Tề làm cái gì?
Hoàng thượng trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng nói ra:
- Trầm phái ngươi đi Đại Tề là muốn thử xem ngươi có loại năng lực hoạt động trên thảo nguyên hay không…
Sở Mặc có chút không hiểu nhìn hoàng thượng.
Lúc này Phương Minh Thông ở bên cạnh giải thích:
- Hoàng thượng cho rằng vận khí tiểu tử ngươi rất tốt, có thể lập được nhiều công lao rất lớn ở trên thảo nguyên. Như vậy phái ngươi đi Đại Tề có thể sẽ thu được hiệu quả không tưởng được. Kỳ thật người của Đại Hạ chúng ta luôn luôn hoạt động ở bên Đại Tề kia, trước khi ngươi lên đường đã nắm được tin tức rất chuẩn xác. Nhưng hoàng thượng cảm thấy có chút không đúng liền muốn cho ngươi đi thử vận may…