Đại Công Kê lập tức thúc giục, nói:
- Sau đó thì sao? Nói mau nói mau nói mau!
- Sau đó, mười mặt trăng màu đỏ như máu kia hợp lại làm một, hiện ra trên bầu trời, hơn nữa càng ngày càng lớn, gần như là chiếm hết cả không gian đó.
Sở Mặc vừa nói vừa quan sát nét mặt của Đại Công Kê.Đại Công Kê dường như không hề giấu giếm tâm tình của mình, có lẽ cũng không muốn che giấu cái gì. Trong mắt của nó hiện ra sự hồi tưởng, thương cảm, phẫn nộ, đủ loại ánh sáng phức tạp đan xen.
- Về sau lại xuất hiện một tia sáng màu máu, ta cơ bản là không biết tia sáng kia từ đâu bắn ra, trực tiếp chém về phía mặt trăng máu to lớn đó.
Sở Mặc nói, trên mặt tỏ vẻ đang nhớ lại, trong đôi mắt mang theo vài phần hoảng sợ:
- Sau đó ta ngất đi, chuyện phía sau cũng không biết nữa. Chờ đến khi ta tỉnh lại đã ở bên ngoài rồi, một thanh đao để bên cạnh ta, chính là Thí Thiên.
- Thì ra là thế.
Trên mặt của Đại Công Kê hiện ra vài phần thoải mái, nói:
- Ngươi chắc chắn là rơi vào trong cửa ký ức rồi.
- Cửa ký ức?
- Là một loại mảnh vỡ thời gian rất thần bí, rất trọng đại, Kê gia cũng không hiểu rõ lắm. Dù sao thì, rơi vào cửa ký ức có thể thấy những chuyện cực kỳ xưa cũ, thậm chí có thể thấy được chuyện từ thời viễn cổ xa xôi…. Cảnh tượng nói ra thì … do đó sẽ có thu hoạch rất lớn! Đương nhiên, cơ hội kiểu này rất khó có được.
Đại Công Kê thản nhiên nói:
- Ngươi rơi vào cửa ký ức là do cây đao này của ngươi mang tới.
Sở Mặc cái hiểu cái không gật đầu.
Đại Công Kê nói:
- Năm đó hỗn chiến trên Thiên giới làm cho thiên hạ đại loạn, Thí Thiên nứt vỡ, Thương Khung Thần Giám tách rời, Hỗn Độn Hồng Lô biến mất… trực tiếp dẫn tới đánh thủng biên giới của Thiên giới, Tiên giới, Linh giới. Ngươi đang trên thảo nguyên lại thấy được một đoạn của thân đao, chính là từ lỗ hổng xa xưa của Thiên giới rơi xuống đấy.
- Thời xa xưa…Sở Mặc nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Đại Công Kê:
- Vậy còn ngươi? Ngươi làm sao biết nhiều chuyện như vậy? Hay là… ngươi cũng là trên Thiên giới xuống dưới này?
Đại Công Kê khinh thường vừa nghiêng đầu vừa nói:
- Không nói cho ngươi biết!
Sở Mặc cười cười, nói:
- Ngươi đã nói với ta nhiều chuyện thế rồi, bây giờ mới nói không nói cho ta có phải là hơi trễ rồi không? Chẳng nhẽ ta còn không đoán ra… ngươi là người đến từ Thiên giới?
- Tiểu tử giảo hoạt!
Đại Công Kê không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn thoáng qua Sở Mặc, nói:
- Lần này hoàn hảo là không có ai biết Thí Thiên, Linh giới và Tiên giới… hẳn là không có ai biết. Tuy nhiên một ngày kia nếu như ngươi tới Thiên giới rồi, ngươi còn dám lấy Thí Thiên ra thì… sẽ hiểu rõ nó rốt cuộc là mang điềm xấu cơ nào!
Khóe miệng Sở Mặc co quắp, thầm nghĩ: Kỳ Tiêu Vũ hẳn là ở Linh giới, nàng phân thân hạ giới nhất định là có mục đích đặc biệt. Một ngày kia sau khi phi thăng lên Linh giới, ta đương nhiên là phải giúp nàng rồi. Đến lúc đó khó khăn cần phải đối mặt chỉ sợ là không hề nhỏ. Khi taphi thăng đến Tiên giới, những công pháp ta tu luyện này tất nhiên sẽ bị rất nhiều người hoài nghi. Thù hận của sư phụ, ta đây là đồ đệ đương nhiên cũng không chối bỏ được… nói cách khác, ta tới Tiên giới rồi đồng nghĩa với việc sẽ không đươc sống yên ổn. Cho dù thiên phú của ta cực tốt, vận may cũng tốt vô cùng, một đường vọt tới bụi gai như Thiên giới… rõ ràng là còn khó khăn lớn hơn nữa đang đợi ta!
Ba thần vật có thể khiến cho Thiên giới chém giết lẫn nhau, đều ở trong tay của ta…
Sở Mặc không nhịn được phải trợn trắng mắt, thầm nghĩ trong lòng: Thế nào mà ta lại đột nhiên có cảm giác dường như chỉ có tứ tượng Đạilục này… mới là chỗ ở tốt nhất của ta chứ!
- Nhưng mà tiểu tử này, ngươi làm sao lại đi vào chỗ này được? Còn đoạt hết cả đồ ăn vặt của Kê gia ta hả?
Đại Công Kê vẻ mặt khó chịu nhìn Sở Mặc.
- Ta đang đi khắp nơi để trải nghiệm, rèn luyện thôi.
Sở Mặc mặt không đổi sắc, nói.
- Không phải là bị người ta đuổi giết hả?
Trong đôi mắt của Đại Công Kê tất cả đều là ý khinh thường, cười lạnh.
- Đương nhiên là không phải!
Sở Mặc mặt không đổi sắc.
Đại Công Kê cười cạc cạc quái dị, giễu cợt:
- Loài người mạnh mẽ hơn ngươi ở phía ngoài kia là có chuyện gì xảy ra ý nhỉ?
Giống như là muốn xác minh những lời này của Đại Công Kê, những tảng đá lớn bị Sở Mặc chặn ngoài thạch động đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang ầm ầm.
Ầm ầm!Toàn bộ núi đá dường như đều bị chấn động theo!
- Cha của Hoa Nam … lão gia hỏa kia!
Sở Mặc lập tức tối sầm cả mặt, mình đã chặn nhiều tảng đá lớn như thế cũng có thể bị gã ta đập vỡ. Đã đạp gã rơi xuống vách núi rồi, không thể tưởng tượng được gã lại bò lên, phần chấp niệm này thật to đến dọa người.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Đại Công Kê không có ý tốt nhìn Sở Mặc:
- Muốn ta giúp ngươi một tay không?
- Ngươi lại tốt bụng như vậy sao?Sở Mặc liếc xéo Đại Công Kê, có chút không tin.
- Ngươi nói gì vậy? Kê gia ta là thân phận, địa vị loại nào chứ? Lại đi lừa một con kiến nhân loại như ngươi sao?
Đại Công Kê lập tức mất hứng, đôi mắt trợn lên thật lớn bất mãn nhìn Sở Mặc.
- Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại mà?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê, không chút nể tình vạch trần.
- Kê gia kiêng kị nhất chính là cây đao trong tay ngươi kìa!
Đại Công Kê cả giận nói:
- Ngươi cho là Kê gia ta sợ ngươi sao? Thật ngây thơ!
- Vậy ngươi giúp ta như thế nào?
Sở Mặc cười lạnh nói.
Đại Công Kê vươn một cánh ra chỉ cái động mà nó chui ra trên tảng đá:
- Ngươi có thể chui vào bên trong đó!
- Ngươi muốn giúp ta như vậy sao?
Sở Mặc vô cùng tức giận:
- Để ta leo theo động kia lên, sau đó người ta lại không đuổi theophía sau, phải không?
- Hắn đương nhiên sẽ đuổi theo!
Đại Công Kê trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi không cần nhìn Kê gia ta bằng ánh mắt này, ngươi coi Kê gia ta là loại không có đầu óc hay sao? Ngươi theo động này leo lên sau đó Kê gia giúp ngươi bọc hậu! Khí thế trên người Kê gia ta nhất định sẽ dọa đến hắn!
- Sau đó thì sao?
Sở Mặc hỏi.Đại Công Kê cười nói:
- Sau đó ngươi leo lên trên rồi thì sẽ rõ thôi! Đừng nói người này, cho dù là người mạnh nhất trên đời này đến cũng tuyệt đối không dám tới gần một chút nào!
- Nói tiếng người!
Sở Mặc bất mãn nhìn Đại Công Kê.