- Chúng nó vẫn còn sống mà.
Sở Mặc nói rất bình tĩnh.
- Còn sống?
Đầu của Đại Công Kê chợt quay ngoắt một cái, dùng ánh mắt ở một bên mặt nhìn Sở Mặc, hơi nghi ngờ nói:
- Ngươi nói cá vẫn còn sống? Ngươi ngươi ngươi... trong tay mộtkẻ phàm trần như ngươi, lại có loại không gian trữ vật cao cấp như vậy?
Nói xong, dường như Đại Công Kê sực nghĩ ra điều gì đó, dùng một cánh vỗ trán mình một cái, bừng tỉnh nói:
- Chả trách... kê gia không cảm nhận được chút sát khí nào của Thí Thiên trên người ngươi. Hóa ra... thứ kia cũng đang ở trong tay ngươi. Nếu nói vậy thì ngươi cũng đang giữ Hỗn Độn Hồng Lô hả?
- Thứ kia là thứ gì? Hỗn Độn Hồng Lô? Đó là cái gì?
Sở Mặc ngơ ngác nhìn Đại Công Kê.
- Thứ kia...
Lời của Đại Công Kê đến bên miệng lại ngừng. Sau đó bắt đầu nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới một cách cẩn thận:
- Tiểu tử... thật sự ngươi chỉ là một người phàm bình thường? Thế nào mà kê gia thấy ngươi như là con riêng của Đế Chủ Thiên Giới vậy?
Trong đầu Sở Mặc chợt lóe qua một tia sáng, đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức đi tin tưởng những gì mà Đại Công Kê thuậnmiệng nói xằng nói bậy.
Nhưng bốn chữ Đế Chủ Thiên Giới này lại là lần đầu tiên Sở Mặc nghe thấy!
Đến Ma Quân là sư phụ của mình cũng không biết được nhiều chuyện của Thiên giới cho lắm, vậy con Đại Công Kê này... sao có thể nói ra một cách quen thuộc như vậy?
Hơn nữa, nghe có vẻ không giống như đang bịa chuyện để lừa gạt người khác... cho dù là bịa chuyện, cũng không dễ để bịa được tự nhiên như vậy chứ?Trong lòng nghĩ thầm như vậy, Sở Mặc tiện tay lấy một con cá từ hố đá bên trong không gian miếng ngọc ra. Lúc bắt Sở Mặc còn hơi bị giật mình một chút. Bởi con cá da trơn đen tuyền này vậy mà lại khỏe một cách bất ngờ!
Sức mạnh đó không hề kém hơn sức của Sở Mặc là bao!
- Chẳng trách chúng có thể đâm cho vách đá kêu ầm ầm như vậy, thứ này không lớn lắm... nhưng sức thì đúng là khỏe vô cùng!
Sở Mặc thở dài nói.
Đại Công Kê vừa thấy con cá này thì hai mắt lập tức tỏa sáng, ngheSở Mặc nói xong liền quệt mỏ khinh thường:
- Ngươi thì biết cái gì? Nó rơi vào đây, vì phải chịu quy tắc của thế giới này áp chế, nên mới yếu đi nhiều rồi đấy. Nếu là ở... ở thượng giới, chỉ với chút tài hèn sức mọn đó của ngươi mà đòi bắt nó thì đúng là nằm mơ!
- Thứ này rất có giá sao?
Sở Mặc thuận miệng hỏi.
- Còn phải nói sao, kê gia không phải khoác lác chứ...
Đại Công Kê nói chưa hết câu, thấy Sở Mặc vốn dĩ đã định đưa con cá kia cho mình, lại đang chuẩn bị thu trở về, lập tức ngậm miệng lại:
- Thực ra... cũng không quá có giá đâu...
Sở Mặc khinh bỉ liếc nhìn Đại Công Kê, ra vẻ ngươi đừng hòng lừa ta.
Đại Công Kê lúng túng nói:
- Được rồi, ngươi cho ta cá đi. Ta sẽ nói một ít bí mật cho ngươi nghe. Có liên quan đến thanh đao của ngươi, còn có món đồ đó và cả về Hỗn Độn Hồng Lô nữa. Kê gia sẽ kể hết cho ngươi. Nhưng ta nói trước, không phải mọi chuyện ta đều biết rõ. Cho nên ta không dám chắc những gì ta nói đều đúng đâu đấy!Sở Mặc gật gật đầu, đem long ngư đang giãy dụa trong tay hắn ném cho Đại Công Kê:
- Ngươi cứ việc nói là được.
Đại Công Kê giương mỏ liền ngậm cá vào trong miệng, kể cũng lạ, cá vừa tới bên miệng Đại Công Kê liền thôi không giãy dụa nữa! Cứ như đang gặp phải thiên địch vậy. Đại Công Kê cũng không do dự chút nào, lập tức nuốt chửng con cá này vào bụng.
Sau đó ợ một cái vô cùng thỏa mãn, nhìn Sở Mặc nói:
- Đầu tiên là nói về cây đao này. Nó tên là Thí Thiên, cũng không ai biết được lai lịch thật sự của nó. Nhưng có một truyền thuyết kể rằng,thuở sơ khai, khi trời đất còn hỗn độn, trong thế gian có một cây đao được hình thành, là sát khí đệ nhất trong thiên hạ! Khó mà nói được, truyền thuyết này là thật hay giả, dù sao kê gia cũng không biết. Tuy nhiên nó từng nhiễm máu của Đế Chủ Thiên Giới cũng là việc hoàn toàn chính xác!
- Đế Chủ Thiên Giới là cái gì?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi.
- Kẻ mạnh nhất trong Thiên giới chính là đế chủ!
Đại Công Kê nhìn thoáng qua Sở Mặc, tiếp tục nói:
- Sau này, Thiên giới xảy ra bạo loạn, trăm họ thành thù, thôn tínhlẫn nhau. Thanh đao này lại thể hiện ra uy lực của mình. Không biết đã giết bao nhiêu kẻ hùng mạnh, nhuộm bao nhiêu máu tươi của vô số bậc cao thủ. Bởi vậy, thanh đao này trở thành thứ mà vô số kẻ có vai vế trên Thiên giới nhăm nhe nhòm ngó, điều này cũng khiến nó trở thành vật không lành. Nó nằm trong tay ai, kẻ đó liền không thọ được mấy hơi!
Nói đến đây, Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, cười trên sự đau khổ của người khác, nói:
- Đừng có thấy nó chỉ còn lại một đoạn thân đao, nhưng trong mắt ta. Nó vẫn là một vật chẳng lành! Cho nên, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.
- Một đoạn thân đao?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày:
- Ngươi nói nó không nguyên vẹn ư?
- Đương nhiên là không phải nguyên vẹn rồi!
Đại Công Kê cười lạnh lùng:
- Bằng không với cảnh giới của ngươi bây giờ mà muốn cầm nó... thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Sở Mặc cau mày, lấy Thí Thiên ra.
Đại Công Kê lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước, cả giận nói:
- Không dưng ngươi lôi nó ra làm gì?
- Ta xem xem...
Sở Mặc liếc mắt nhìn Thí Thiên một cách cẩn thận tỉ mỉ:
- Thanh đao này đầy đủ bộ phận mà!
- Ngươi thì biết cái gì?
Đại Công Kê giễu cợt nói:
- Năm đó trong sự tranh đoạt của vô số kẻ quyền cao chức trọng trên Thiên giới, thanh đao này đã bị tách ra. Có một vị cao thủ tính toán được, thân đao Thí Thiên chắc hẳn đã bị phân thành ba đoạn. Nhưng không một ai biết vị trí cụ thể của chúng là nằm ở đâu. Thân đao thì bịchia làm ba, còn hồn đao lại không biết đang lưu lạc phương nào.
- Hồn đao?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mi.
- Cái này ngươi càng không thể biết được đâu! Loại thần khí như vậy đương nhiên sẽ sinh ra hồn phách!
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc đầy khinh miệt:
- Ngươi đúng là một tên ngu ngốc không biết cái gì trên đời này. Vậy mà không hiểu sao Thí Thiên lại có thể lựa chọn ngươi cơ chứ?
- Thí Thiên chọn ta?Sở Mặc lại nhìn Đại Công Kê không hiểu ra sao.
- Nếu nó mà không chọn ngươi... cho dù đem nó đặt trước mặt, kể cả ngươi có căng mắt ra cũng không thể nào nhìn thấy nó được đâu!
Đại Công Kê lại nhìn Sở Mặc vẻ rất khinh thường, sau đó nói:
- Năm đó trên Thiên giới có một vị cao thủ từng vì muốn chiếm lấy Thí Thiên, liền nảy sinh ý đồ dùng biện pháp mạnh. Vận dụng luôn một cấm khí cũng được hình thành từ thuở hồng hoang, đó là Thương Khung Thần Giám!