Thí Thiên Đao

Chương 2694: Ai là con tin? (2)




Sau một lát, Sở Mặc thoáng nhíu mày, nhìn Nhiếp Lang:

- Tại sao có thể có thủ đoạn tà ác như thế?”

Nhiếp Lang cười khổ nói:

- Thủ đoạn này cũng không phải chúng ta lưu lại. Mà là... Ừ, ngươi hiểu đấy, là bọn họ lưu lại. Có thể, bọn họ chính là chuẩn bị cho một ngày kia, ngóc đầu trở lại, có thể trong nháy mắt nắm trong tay toàn bộ đàn tộc.

Sở Mặc gật đầu, sau đó nhìn Nhiếp Lang:

- Loại thủ đoạn này, người chúa tể có thể sử dụng?

Nhiếp Lang gật đầu:

- Ta không xác định bọn họ có thể sử dụng hay không. Chỉ có điều lần này, chúng ta chẳng khác nào hãm hại bọn họ. Đám người chúa tể này cũng không phải là là những kẻ chịu thua thiệt. Bọn họ đến với khí thế hung hăng, muốn san bằng thế giới này, muốn tiêu diệt vạn vật sinh linh chúng ta. Kết quả, bị chúng ta trực tiếp vững vàng xuyên chết ở chỗ này. Chúng ta lại dùng một bản tin nho nhỏ, không chỉ suy yếu ý chí chiến đấu của đám Thần tộc kia. Hơn nữa còn từ chỗ bọn họ lấy vào tay một lượng tài phú khó có thể tưởng tượng được. Ta tin tưởng không bao lâu, bọn họ sẽ ý thức được điểm này. Nhưng cái này, lại là điều bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được! Cho dù bọn họ phá hủy ngân hàng tư nhân, sau đó lại cắt đứt mạng lưới phù văn. Nhưng bên trong những thần linh kia tuyệt đối sẽ bắn ngược mãnh liệt.

Sở Mặc gật đầu:

- Bọn họ quả thực bị chúng ta hãm hại rất thảm...

Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc, khóe miệng giật một cái:

- Sao có thể chỉ là là rất thảm? Nếu như trước đây sử dụng chiêu này ở trên người một chi thú tộc chúng ta, như vậy Thiên Đình hiện tại sợ rằng đã sớm giàu tới chảy mỡ?

Sở Mặc ha ha cười nói:

- Làm sao có thể sử dụng loại thủ đoạn này ở trên người của người một nhà được?

Trước đây, sau khi thú tộc này tiến vào làm chủ đại lục Thiên Cung, tất cả mọi thứ đều có tiêu chuẩn giống như thế giới năm đại thiên. Cho nên, pháp khí nho nhỏ như vỏ bảo vệ của bản tin phù văn đó, giá thấp đến mức khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Dưới tình huống bình thường, một khối tinh thạch của những thần linh kiacó thể mua được mười vạn vạn vạn loại vật này.

Cho nên Nhiếp Lang mới cảm thấy, Thiên Đình bên này đối với chi thú tộc bọn họ, đơn giản là quá nhân từ.

Sở Mặc nhìn Nhiếp Lang, tiếp tục hỏi:

- Vậy dựa theo ý tứ của ngươi, bọn họ sẽ thông qua hai hài tử này, trước uy hiếp tính mạng của bọn họ, uy hiếp người thân của bọn họ, sau đó sai khiến bọn họ, làm ra chuyện gây bất lợi cho chúng ta sao?

Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc gật đầu:

- Mọi người đều biết, Sở Thiên Đế đối xử với mỗi người thân, bằng hữu bên cạnh đều rất tốt. Đã không thể đơn thuần sử dụng hai từ trượng nghĩa này để hình dung nữa.

- Ngươi quá khen.

Sở Mặc mỉm cười.

- Thật không nghĩ tới, ta thật ra lại thua kém chỉ bằng một phần mười vạn của Thiên Đế.

Nhiếp Lang nói:

- Cho nên, nếu như ta đoán không sai, việc đám người chúa tể bọn họ rất có khả năng làm, chính là nghĩ biện pháp ra tay từ những người bên cạnh Thiên Đế. Chúng ta không phải mới vừa uy hiếp bọn họ sao? Bọn họ khẳng định cũng muốn quay ngược lại, tới uy hiếp chúng ta một chút.

- Bọn họ lại không sợ, ta qua chém hậu thế của bọn họ sao?

Sở Mặc nói một cách hời hợt. Nhưng Nhiếp Lang lại hoàn toàn không cho rằng Sở Mặc chỉ đang thuận miệng nói một chút.

Hôm nay Sở Mặc ở dưới tình huống không thiếu tinh thạch tu luyện. Cảnh giới toàn thân của Sở Mặc hiện tại rốt cuộc đã đạt đến trình độ thế nào, cho dù là hắn cũng u có chút không rõ. Nhưng Nhiếp Lang lại hiểu rất rõ một việc: Đơn đả độc đấu, hắn hoàn toàn có khả năng không phải là đối thủ của Sở Mặc.

Cho nên, Sở Mặc nói muốn chém hậu thế trực hệ của những người chúa tể này, cũng không phải một câu nói đùa.

Chỉ có điều, đối với lời nói này của Sở Mặc, Nhiếp Lang cũng không biết phải làm sao, cười khổ một cái, nói:

- Thiên Đế, không phải lão Lang ta khoe khoang. Trong tám gã người chúa tể của toàn bộ thần giới, cũng chỉ có mình ta là chân chính lưu ý tới hậu thế của mình, chân chính vẫn coi trọng tình cảm. Nếu không, ta cũng không có khả năng từ thần giới đi tới nơi này. Ta không phải là vì bản thân ta.

Sở Mặc gật đầu. Hắn biết Nhiếp Lang nói lời này là lời nói thật. Đựa vào thân phận địa vị và thực lực của hắn, cho dù thần giới thật sự hoàn toàn sụp đổ, hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Trên đời này, thật sự không có bao nhiêu lực lượng, có thể phá hủy một người chúa tể.

Nhiếp Lang nói tiếp:

- Bảy vị còn lại có thể rất trực tiếp nói rằng, bọn họ căn bản cũng không có tình cảm cũng không quan tâm tới tình cảm. Vì thực hiện được chấp niệm trong lòng, bọn họ cái gì cũng sẽ không để ý tới. Về phần loại tình cảm này, đối với bọn họ mà nói, chính là có cũng được không có cũng được. Cho nên, bọn họ có thể dùng tình cảm tới uy hiếp Thiên Đế, nhưng Thiên Đế lại không có cách nào làm ngược lại, sử dụng tình cảm đi uy hiếp bọn họ. Không có ý nghĩa. Bọn họ sẽ không quan tâm!”

Sở Mặc gật đầu:

- Ngươi cảm thấy, bọn họ thật sự sẽ ra tay đối với hai hài tử này sao?

Nhiếp Lang nói:

- Ta cảm thấy, tám chín phần mười, bọn họ nhất định sẽ làm như vậy.

Trên mặt Sở Mặc, thoáng lộ ra một lạnh lùng. Sau đó hắn thản nhiên nói:

- Vậy ngươi cảm thấy, chúng ta lợi dụng cơ hội này cho bọn họ nhìn thấy một chút màu sắc thì thế nào?

- A?

Trong mắt Nhiếp Lang lóe lên tinh quang. Hắn bỗng nhiên cười nói:

- Hay!

Sở Mặc than nhẹ một tiếng:

- Chỉ có điều, ta thật ra hi vọng, bọn họ đừng tới làm phiền hai hài tử này. Thật ra bọn họ rất không thoải mái. Ở trong lòng bọn họ vẫn lưu lại một chút huyễn tưởng cuối cùng, hi vọng Thần tộc có thể thật sự dung hợp được với vạn vật sinh linh hạ giới chúng ta.

Nhiếp Lang lắc đầu:

- Có vài thời điểm, ý nghĩ bao giờ cũng tốt, nhưng rất khó thật sự thực hiện nó. Ở trong mắt những sinh linh Thần tộc, chúng ta... quá cấp thấp.

- Chúng ta?

Sở Mặc liếc mắt nhìn Nhiếp Lang một cái.

Nhiếp Lang nói:

- Từ ngày ta mang theo tất cả tộc nhân tiến vào thế giới này, chính là chúng ta.

Trên mặt hắn thoáng lộ ra một nụ cười nhạt:

- Ta hoàn toàn không hối hận. Ta cảm thấy loại cảm giác này thực sự rất tốt! Nhưng ở trong mắt của những Thần tộc khác, chúng ta giống như con mồi. Quan niệm sai trái của bọn họ cũng sẽ không sử dụng ở trên người chúng ta. Giống như thợ săn đi săn thú, cần quan tâm tới tâm tình của con mồi hay sao?