Còn có thể tiếp tục kiên trì sao?
Chuyện này... thật sự đáng để chờ đợi cân nhắc.
Chí ít, ở trong sự tính toán của bảy vị người chúa tể này, căn cứ vào những gì Sở Mặc trải qua, hắn có khả năng rất lớn có thể sẽ thỏa hiệp.
Không tốt nhất, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà trực tiếp công bố ra bí mật kia!
Nói cách khác, kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là thử giới hạn cuối cùng của Sở Mặc xem thế nào.
Sau đó, chuyện này tiến vào giai đoạn chấp hành. Sử dụng tâm phúc thần linh bình thường, khẳng định là không được.
Đám người thân bên cạnh Sở Mặc gần như đều tập trung ở Thiên Đình bên trong thế giới Bàn Cổ! Lực lượng bảo vệ ở nơi đó khẳng định cũng mạnh nhất!
Những thần linh khác có thể sẽ hoài nghi đối với chiến lực của sinh linh hạ giới, rất khinh thường. Nhưng bảy người Đại Chúa Tể lại không có vô tri và nông cạn. Chiến lực ở hạ giới thật ra cũng không yếu! Tuy rằng không bằng thần linh, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm đạp lên được.
Càng chưa nói tới chỗ Thiên Đình này tuyệt đối là được thủ vệ nghiêm ngặt. Nếu như phái thần linh bình thường đi, còn không phải là đi chịu chết sao. Hơn nữa còn lưu lại quá nhiều miệng lưỡi.
Nhất là loại chuyện này một khi truyền đi, đối với toàn bộ Thần tộc mà nói, đều là một chuyện siêu cấp thật mất mặt.
- Hay nhất là không nên động thủ ở trên đại lục bản thổ của Bàn Cổ.
Đại trưởng lão Lam thị nhìn mọi người nói:
- Ở nơi nào, chúng ta rất khó có thể thật sự tiến vào.
- Đúng rồi. Chúng ta không phải có hai hài tử ở bên kia sao?
Chẳng biết tại sao, gia chủ Đỗ thị Thần tộc bất chợt nhắc tới Trần Phàm và Lam Hiểu. Chỉ có điều, nhìn thái độ của hắn, hình như cũng không có ý tứ khác.
Nhưng sắc mặt đại trưởng lão Lam thị thoáng biến đổi một chút, lập tức lắc đầu nói:
- Không thể nào. Hai người kia đã hoàn toàn phản bội chúng ta.
Lúc này, gia chủ của Trần thị Thần Tộc than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật ra... cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.
Sắc mặt đại trưởng lão Lam thị thoáng đổi, có chút do dự nói:
- Hiện tại, vẫn chưa dùng tới loại phương pháp này đi?
Gia chủ của Trần thị Thần Tộc nói:
- Thật ra, hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt nhất cũng là thời điểm nguy hiểm nhất của chúng ta. Không quan tâm sử dụng thủ đoạn gì, ta cảm thấy đều bình thường, cũng là nên làm. Càng chưa nói, trong hai hài tử kia còn có một người là hậu nhân của ta.
Trần Phàm là con cháu chi chính của Trần thị Thần tộc chính tông. Quả thực xem như là hậu nhân của gia chủ Trần thị Thần tộc.
Lúc này, gia chủ Đỗ thị Thần tộc chậm rãi nói:
- Nói cho hai hài tử kia biết, chỉ cần bọn họ hợp tác, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Sau đó... Người thân của bọn họ cũng có thể... May mắn tránh khỏi khó khăn!
Ngay cả Nhiếp Long nghe được lời này, khóe miệng cũng không nhịn được khẽ co giật vài cái. Trong lòng hắn thầm nói, gia hỏa kia thật sự ngoan độc!
Mặc dù đến loại thân phận này địa vị tồn tại như bọn họ, đối với tình cảm đã thấy vô cùng nhạt. Có cũng được không có cũng được. Nhưng những người này chung quy vẫn là cốt nhục hậu nhân của mình. Chỉ có điều lại nghĩ, hình như không có con cháu Đỗ thị Thần tộc... Trong lòng mấy người chúa tể khác dường như hiểu rõ cái gì.
Nhưng trong lòng của bọn họ vẫn cảm thấy người chúa tể gia chủ Lam thị và Trần thị bên này quả nhiên là thủ đoạn độc ác!
Sau đó cũng phải ít nhiều đề phòng điểm bọn họ. Mặc dù mọi người có cùng mong muốn phải làm, nhưng trên thực tế cũng bởi vì chưa tới một bước cuối cùng kia.
Thật sự đến thời khắc cuối cùng, nếu như chỉ có thể có một người nhảy ra bốn phương giới. Đến lúc đó, giữa bọn họ nhất định sẽ phát ra một trận đại chiến xưa nay chưa từng có!
Sau đó, bảy người chúa tể... Chính xác mà nói, là bốn người chúa tể của ba đại Thần Tộc bên này trực tiếp lại quyết định phương thức cụ thể thực hiện chuyện này.
Trước khi sử dụng huyết chú bên trong ba đại Thần Tộc, khiến cho Trần Phàm và Lam Hiểu ăn một chút vị đắng!
Loại huyết chú này, chỉ có người chúa tể mới biết được. Ngay cả những đại trưởng lão và các trưởng lão khác đều không biết được rõ ràng!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao gia chủ cùng đại trưởng lão Lam thị trong ba đại Thần Tộc bên này, đối mặt với những lời phản đối cuộn trào mãnh liệt trong gia tộc, vẫn dám khăng khăng làm theo ý mình. Bời vì trong tay bọn họ nắm con át chủ bài, một khi lấy ra tuyệt đối có thể xoay người!
Tuy rằng lá bài này không thể tùy tiện lấy ra. Nhưng một khi sử dụng, đó chính là vô địch!
Phù văn tính mạng bên kia cũng có!
Còn có thú tộc bên kia... Đồng thời cũng có!
Chuyện này, trong lòng Nhiếp Lang đã gia nhập vào hạ giới cũng biết rõ ràng. Chỉ có điều, hắn sẽ không đi vận dụng là được.
Nhưng lần này, bảy người chúa tể bên này bị ép. Bọn họ chuẩn bị vận dụng loại thủ đoạn này!
Huyết chú, không chỉ có thể nắm trong tay sinh tử hậu thế của mình. Hơn nữa, còn có thể cách thế giới vô cùng lớn truyền lại tin tức!
Loại huyết chú này vô cùng tinh chuẩn!
Hơn nữa căn bản không nhận bất kỳ hạn chế nào. Chỉ có người chúa tể mới có khả năng để làm chuyện này!
- Cứ quyết định như vậy đi.
Đại trưởng lão Lam thị than nhẹ một tiếng, thần sắc trở nên có chút cô đơn.
Thật ra, mấy ngày này hắn tiếp xúc bản tin phù văn, hiểu rõ vài thứ trên mạng lưới phù văn kia, chính bản thân hắn cũng thường tự hỏi lương tâm mình. Những thần linh đỉnh cấp bọn họ kiên trì như vậy, đến tột cùng là có ý nghĩa hay không?
Trả giá bằng sự hi sinh của vô số tính mạng sinh linh như vậy, để thực hiện chấp niệm trong lòng mình thật sự rất thoải mái sao?
Ngay cả thật sự đột phá cảnh giới Đại Tổ này, ngay cả thật sự nhảy ra khỏi bốn phương giới, thực hiện vĩnh hằng và bất diệt, nhưng sẽ thật sự vui vẻ sao?
Vấn đề này, ngay cả chính hắn cũng không thể trả lời mình được. Bởi vì chấp niệm này quá sâu. Những người chúa tể bọn họ giống như những thần linh sơ đại, bậc cha chú của bọn họ đều chìm sâu vào bên trong, không thể tự kìm chế.
Chỉ có điều, đại trưởng lão Lam thị thật ra hiểu rất rõ một việc. Đó chính là: thế giới này hạ giới, là một đại thế giới rực rỡ nhất hắn đã gặp được! Ở đây có sức sống bừng bừng, có khí tức vô cùng vô tận. Nhất là mạng lưới phù văn. Bất kỳ ở một góc nào trên toàn thế giới, hễ là sinh linh trí tuệ có thể trực tiếp tiến hành khai thông với các chủng tộc không trở ngại chút nào.