Sắc mặt bảy người chúa tể càng thêm khó coi. Quả thực giống như đen giống đáy nồi, cũng sắp chiếu sáng được.
Nhiếp Lang lại không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói:
- Bản thân các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ đi. Chuyện các ngươi muốn làm là chuyện gì? Mẹ nó, các ngươi muốn phá hủy thế giới này! Muốn giết chết vạn vật sinh linh của thế giới này! Dựa vào cái gì thế giới này phải để mặc các ngươi làm như thế? Dựa vào cái gì vạn vật sinh linh này lại không thể tiến hành phản kháng? Các ngươi cảm thấy ta là đang uy hiếp các ngươi sao? Đúng rồi đúng rồi! Lão tử chính là đang uy hiếp các ngươi! Thế nào? Không được sao? Ta khuyên các ngươi một câu, ta... Nhiếp Lang, hiện tại cũng là một thành viên của thế giới này. Lần này, ta là đại biểu chio Sở Thiên Đế tới nói với các ngươi chuyện này. Cũng chỉ có một lần duy nhất! Không có lần tiếp theo! Chỉ lần này! Nói xong rồi, chính bản thân các ngươi xem mà làm! Nếu như còn muốn liều mạng nghiền ép thế giới này, muốn tàn sát vạn vật sinh linh của thế giới này hầu như không còn, đi tạo dựng ra thần giới hoàn mỹ gì đó của các ngươi. Vậy thì tới đi. Chúng ta cũng không phải ngồi không. Đừng tưởng rằng các ngươi có chiến lực cường đại, thì hoàn toàn không có chút sơ hở nào. Cũng đừng cảm thấy các ngươi có cảnh giới cao thâm, có thể thật sự làm chúa tể của chúng sinh. Những điều này đều chỉ là huyễn tưởng!
Cuối cùng Nhiếp Lang nhìn sắc mặt bảy người chúa tể tối tăm xám xịt, thản nhiên nói:
- Tỉnh lại đi!
Nói xong, hắn vung tay lên. Tường giới phía trên đỉnh đầu lại mở ra một lỗ thủng lớn. Sau đó hắn trực tiếp nói:
- Các tiểu tử Thần tộc, tất cả cút xuống đây đi! Ở đây không có cạm bẫy. Bảy người Đại Chúa Tể của các ngươi đều bị ta giết chết rồi!
- Lăn!
Nhiếp Long phát ra một tiếng rít gào.
- Ngươi mới bị giết chết!
Một chúa tể của phù văn sinh mạng nén giận quát lớn.
Nhiếp Lang cũng không tức giận, cười ha hả, lấy một ngón tay chỉ về phía xa:
- Thấy không. Ở chỗ đó lưu lại cho các ngươi một mảnh đại lục. Vì làm ra đại lục này, chúng ta đã tiêu hao hơn mười vạn tinh thạch. Số tiền này cũng không cần các ngươi bỏ ra. Cũng không cần cám tạ ta. Nếu thật sự muốn cảm tạ, vậy phải cảm ơn ba đại Thần Tộc.
- Ngươi tại sao không đi chết đi?
- Vô sỉ!
- Ngươi thật là hèn hạ!
Ba gã gia của của ba đại Thần Tộc thiếu chút nữa cũng bị trực tiếp tức tới hộc máu.
Nhiếp Lang lại lộ ra vẻ mặt tiêu sái xoay người rời đi:
- Những lời cần nói ta đã nói xong. Làm như thế nào, chính các ngươi suy nghĩ đi.
Bảy người chúa tể còn lại ở bên trong này lộ ra vẻ mặt suy ngẫm.
- Hắn cứ như vậy liền rời đi sao?
Khóe miệng của đại trưởng lão Lam thị co giật, mí mắt cũng giật mạnh.
- Vô sỉ!
- Nhiếp Long, ta nhớ hắn vẫn là người rất ngay thẳng. Sao lại học được bộ dạng như vậy chứ?
- Ở cùng với Nhân tộc, quả thật học không được thứ tốt!
Nói những lời này chính là gia chủ của Lam thị Thần Tộc. Hắn quả nhiên là xúc động vô cùng.
Nhiếp Lang trước kia, tuy rằng cũng là một con sói già đa mưu túc trí, nhưng phong cách làm việc vẫn là tương đối quang minh. Nói ví dụ như trước đó hắ muốn phản bội thần giới, tiến vào hạ giới, tuy rằng cũng mưu tính trước sau đó mới hành động. Nhưng toàn bộ quá trình lại có vẻ vô cùng thô ráp.
Nếu như khi đó các thần của thần giới thật sự muốn hoàn toàn tiêu diệt một chi thú tộc của Nhiếp Lang, vẫn có cơ hội rất lớn.
- Biết vậy chẳng nên làm.
Nhiếp Long không nhịn được thở dài một cái.
Gia hỏa kia đúng là không biết xấu hổ. Vừa bắt đầu đã trực tiếp uy hiếp. Hắn hoàn toàn không có nói gì khác, uy hiếp xong liền xoay người rời đi. Thật sự là tiêu sái muốn chết. Nhưng điều này lại khiến bảy người chúa tể bọn họ thiếu chút nữa trực tiếp nhẫn nhịn muốn chết!
Mọi người ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lỗ thủng cực lớn ở phía trên đỉnh đầu, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Nếu như lúc này không cho những Thần tộc đó tiến đến, như vậy ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy không nói được.
Bởi vì vốn bọn họ chính là muốn tiến đến nghiền ép hạ giới!
Bây giờ người ta cũng đã mở cửa cho ngươi tiến vào, ngược lại ngươi lại không dám tiến vào. Vậy còn nói tới nghiền ép cái gì chứ?
- Tạm thời... dời chiến tranh lại đã.
Cuối cùng, gia chủ Đỗ thị Thần tộc thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Chuyện này, cần bàn bạc kỹ hơn.
- Chỉ có thể như thế.
Mấy người chúa tể khác đều thở dài một tiếng.
Bọn họ khiếp sợ Nhiếp Lang sao? Đương nhiên bọn họ không sợ. Bọn họ không chỉ không sợ, thậm chí còn nắm chắc có thể trực tiếp trấn áp được Nhiếp Lang ngay lập tức!
Cho dù xé hắn ra thành từng mảnh nhỏ, bọn họ cũng có lòng tin tuyệt đối!
Nhưng vấn đề là xé nát Nhiếp Lang xong, lại có thể làm như thế nào?
Hắn vừa rồi uy hiếp bọn họ, giống như nắm được chỗ bảy tấc của con rắn, quá mức tinh chuẩn!
Đám thần linh đỉnh cấp bọn họ căn bản cũng không dám hành động loạn!
Một khi thật sự chọc cho đám sinh linh hạ giới này tức giận, nếu bọn họ thật sự muốn làm như vậy, thế giới này sẽ thật sự náo nhiệt. Thần linh sơ đại trở về, đúng là một chuyện không thể tránh khỏi được.
Đến lúc đó, dòng sông dài năm tháng hiện rõ ở khắp nơi. Vô số thần linh từ trong đó nhảy ra. Những thần linh sơ đại đỉnh cấp trong lồng giam cũng sẽ một lần nữa quân lâm thế gian. Đến lúc đó, sẽ gây ra biến hóa như thế nào, những người chúa tể bọn họ, không có một người nào dám cam đoan!
- Thật là quá đáng!
Trong ánh mắt của Nhiếp Long dâng lên lửa giận thiêu đốt. Sau đó hắn trầm giọng nói:
- Lẽ nào là các ngươi biết dùng thủ đoạn của Nhân tộc, chúng ta lại không biết sử dụng sao?
- Đúng vậy. Bọn họ làm như vậy, đơn giản chính là không muốn trực tiếp phát sinh chiến tranh với chúng ta vào thời điểm này. Bọn họ muốn kéo dài thời gian. Vậy chúng ta hãy cùng bọn họ hao tổn thời gian! Xem cuối cùng, kẻ bị hao tổn chết chính là ai.
Một chúa tể của phù văn sinh mạng cắn răng nghiến lợi nói:
- Sở Thiên Đế hắn vạn thọ vô cương, cũng sẽ có ngày phải chết ngày nào đó? Ta
không tin hắn có thể có thọ nguyên còn dài hơn so với chúng ta!
Lúc này, đại trưởng lão Lam thị liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ quá xa rồi. Hắn sống không lâu được như vậy đâu.