Bởi vì ở dưới tình huống bình thường, hắn và ba đại gia chủ cuối cùng đưa ra điều kiện, đtuyệt đối có thể khiến bất kỳ kẻ nào trên thế gian này phải xúc động. Bao gồm cả chính bọn họ!
Nhiếp Lang nói:
- Bọn họ liếc mắt sẽ nhìn thấu, cũng sẽ hiểu rõ tâm tư của chúng ta. Nhưng bên trong bọn họ, cũng không phải là bền chắc như thép. Nói ví dụ như giữa phù văn tính mạng và thú tộc. Giữa hai tộc bọn họ và Nhân tộc... Còn nữa, giống như ta vừa nói vậy, số ít một đám thần linh đỉnh cấp, ý định của bọn họ và những thần linh phía dưới kia, thật ra là không giống nhau.
Sở Mặc khẽ nhíu mày:
- Ý của ngươi là để chuyện này được truyền rộng ra ngoài?
- Ta là nghĩ như vậy!
Nhiếp Lang nghiêm túc nói:
- Nếu như chuyện này thật sự được truyền rộng ra ngoài, như vậy những thần linh bình thường trải qua một phen nghiệm chứng sẽ hiểu rõ chuyện này thật hay là giả. Nói như vậy, cho dù bọn họ vẫn sẽ không bỏ rơi ý định thành lập thần giới hoàn mỹ, nhưng ở sâu trong nội tâm khẳng định sẽ có sự bất mãn đối với những người chúa tể... Chỉ có điều...
Hắn nói tới đây, lại dừng một chút cười khổ nói:
- Chính là hiện tại, chuyện liên quan tới thần linh sơ đại vẫn là một cấm kỵ. Đến lúc đó, một khi người bàn luận nhiều, ta sợ sẽ xảy ra chuyện không lành. Thật sự là vậy, hậu quả có lẽ chúng ta không thể khống chế được.
Sở Mặc nói:
- Cái này thật ra đúng là một vấn đề.
Nói xong, Sở Mặc chìm vào trong suy nghĩ.
Phần lớn thần linh sơ đại bị cuốn vào bên trong dòng sông dài năm tháng, hóa thành từng bọt nước, thành một phần của dòng sông dài năm tháng. Sau đó, một số ít còn lại đều biến mất. Bọn họ có khả năng đã ở bên trong dòng sông dài năm tháng, không xuất hiện. Cũng có khả năng là ở bên trong địa phương bí mật lớn mà ba Đại tôn giả nói tới, bị giam ở bên trong lồng giam.
Nếu như tất cả mọi người quên lãng bọn họ, như vậy bọn họ tất nhiên không có năng lực thoát ra khỏi sự vây khốn từ bên trong dòng sông dài năm tháng hoặc là trong lồng giam. Nhưng nếu như người bàn luận về bọn họ càng nhiều... Như vậy, cũng có thể sẽ xuất hiện một ít chuyện không có cách nào dự đoán được.
Nói ví dụ như, bọn họ từ trong lồng giam thoát ra, từ trong dòng sông dài năm tháng nhảy ra. Nếu như phát sinh loại tình huống đó, thật sự không thể khống chế được.Vậy so với tình thế bây giờ, còn nguy hiểm hơn và phức tạp hơn vô số lần.
Sở Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Lang nói:
- Nhưng chúng ta có thể dùng chuyện này, tới uy hiếp bảy người chúa tể một chút thì sao?
Nhiếp Lang trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Ta cảm thấy, chắc hẳn là có thể. Nhưng làm như vậy, cũng rất nguy hiểm.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Chúng ta bây giờ không có đường nào không nguy hiểm.
Nhiếp Lang nói:
- Nếu như Thiên Đế tin được, để ta làm chuyện này.
Sở Mặc lắc đầu:
- Vẫn là để ta đi làm đi.
- Không, phải để ta đi.
Thần sắc Nhiếp Lang trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn Sở Mặc:
- Chuyện hiện tại bọn họ muốn làm nhất, chính là giết chết Thiên Đế! Nhân tộc các ngươi có một câu nói, là ai nhiều tiền người ấy phải cẩn thận. Thiên Đế tồn tại, đối với toàn thế giới đều có ảnh hưởng cực lớn. Những người đó nhất định sẽ sinh ra loại tâm tư này, muốn giết chết Thiên Đế. Cho nên chuyện này vẫn để ta tới làm đi.
Nhiếp Lang nói xong, sau đó thản nhiên nói tiếp:
- Chí ít, bọn họ hiểu rất rõ, giết ta cũng không có ý nghĩa gì. Ta phải khiến cho bọn họ hiểu rõ, chuyện bọn họ cần làm chúng ta đều rõ ràng. Nếu quả thật cứng rắn để phát sinh trận chiến tranh này, như vậy kết quả sau cùng, chỉ có thể là cá chết lưới rách.
Nói, Nhiếp Lang cười rộ lên:
- Thật ra ta còn có một ý kiến hay hơn!
Sở Mặc nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Bản tin phù văn thì sao?
Nhiếp Lang vỗ tay cười to:
- hiên Đế không hổ danh là Thiên Đế. Quả nhiên là nhìn xa trông rộng. Chỉ có điều, ta cũng rất lợi hại đi? Ha ha ha ha!
Sở Mặc cũng cười rộ lên.
Nhiếp Lang dứt tiếng cười, nghiêm túc nói:
- Chỉ cần chúng ta tạm thời đè ép được trận chiến tranh này xuống, sau đó dẫn Thần tộc xuống. Bọn họ không phải muốn gõ cửa với quy mô lớn sao? Không cần bọn họ gõ cửa, chủ động thả bọn họ xuống là được. Bởi vì tường giới của chúng ta cũng không ngăn cản được bọn họ gõ cửa với quy mô lớn. Sau đó, tạm thời phân ra cho bọn họ một khu vực. Để cho bọn họ sinh tồn ở nơi đó. Dù sao, trong khoảng thời gian ngắn, Thần tộc cũng không tồn tại cái gì phải chôn vùi. Bọn họ cho dù mất đi sự bất diệt và vĩnh hằng, cũng không phải dễ dàng bị giết chết như vậy. Ở trong quá trình này, cho bọn họ bản tin phù văn!
Sở Mặc gật đầu:
- Đám người chúa tể kia có thể ý thức được điểm này hay không?
- Chắc là sẽ ý thức được. Tuy rằng bọn họ chưa thấy qua bản tin phù văn, nhưng chỉ cần nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu rõ uy lực của nó.
Nhiếp Lang vừa cười vừa nói:
- Cho nên mới phải uy hiếp bọn họ. Thật ra ở trong mắt bọn họ, chúng ta lại là một đám sinh linh cấp thấp. Đúng vậy, hiện tại ngay cả một chi thú tộc của chúng ta ở trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một đám sinh linh cấp thấp. Cái gọi là sinh linh cấp thấp, giống như Nhân tộc nói vậy... làm vua cũng thua thằng liều.
Sở Mặc cười nói:
- Mấy năm nay, kiến thức của ngươi đối với Nhân tộc cũng không ít.
Nhiếp Lang nói:
- Văn hóa của Nhân tộc bác đại tinh thâm. So với thú tộc lại càng nhiều hơn. Chúng ta cũng phải học tập thôi.
Sở Mặc gật đầu:
- Ngươi nói đúng. Chúng ta chính là làm vua cũng thua thằng liều. Cùng lắm thì lại cùng bọn họ cá chết lưới rách!
Lịch Bàn Cổ năm thứ hai vạn tám nghìn, rất nhiều thần linh gõ cửa.
Chỉ có điều khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là, bên này vừa gõ cửa, trong nháy mắt tường giới hạ giới bên kia mở ra một cánh cửa lớn vô cùng!
Nói là cánh cửa, trên thực tế chính là một lỗ lớn với phạm vi mười vạn vạn dặm!
Xuyên qua trong lỗ lớn này, những sinh linh thần giới có thể nhìn thấy rõ ràng hạ giới phía dưới.
Tất cả những thần linh trong thần giới này đều có chút ngây ngẩn cả người.
- Đây là ý gì?
- Tình huống thế nào?
- Hạ giới hoàn toàn buông tha chống lại sao?
- Đây nhất định là một cạm bẫy
- Đây nhất định là âm mưu!
- Đúng. Chính là âm mưu của Nhân tộc!
- Ngươi nói chuyện chú ý một chút. Thế nào chính là âm mưu của Nhân tộc?
Có người của ba đại Thần Tộc không vui nói.