Thí Thiên Đao

Chương 2679: Không dám (1)




Nghĩ vậy, Trưởng lão của Trần thị Thần tộc đột nhiên cảm giác được lưng mình có chút ớn lạnh. Lập tức, hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Ta đi chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp tới!

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

Đều là nhân tinh nhiều năm, sau khi kịp phản ứng, tất nhiên hắn hiểu rõ nên ứng phó như thế nào.

Sau đó, gia chủ Lam thị Thần tộc ngồi ở chỗ kia, nhẹ giọng nói:

- Chuẩn bị chiến tranh!

Lúc này, mọi người trong đại sảnh bắt đầu tốp năm tốp ba tản đi.

Đại trưởng lão Lam thị cũng muốn đi, lại bị gia chủ Trần thị Thần tộc gọi lại:

- Đại trưởng lão, chờ một chút hãy đi.

Đại trưởng lão Lam thị có chút do dự, cuối cùng vẫn đứng lại. Sau đó hắn có chút bất đắc dĩ quay người lại:

- Trần gia chủ, tại hạ đã không phải là Đại trưởng lão nữa.

Gia chủ Trần thị Thần tộc mỉm cười:

- Ba gia tộc lớn chúng ta ở tại thần giới vô số kiếp, vốn chính là thân như một nhà. Bản thân chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi. Hạ giới không đơn giản như bọn họ nghĩ vậy.

Lam đại trưởng lão thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.

Chuyện này, hắn biết. Ba đại gia chủ cũng biết. Bọn họ đều là những người biết một ít bí mật cay đắng. Có vài bí mật cay đắng, cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách biết. Hơn nữa, vấn đề này cũng không chỉ là tư cách. Phần nhiều chính là nếu như nói ra những bí mật này sẽ gây ra khủng hoảng cực lớn!

Sẽ làm cho cả thần giới đều trở nên rung chuyển không chịu nổi, sẽ làm cho toàn bộ thần linh cũng phải hoài nghi ý nghĩa tồn tại của mình, sẽ làm cho tinh thần cả thần linh trong thần giới đều trở nên suy sụp!

Loại kết quả này tuyệt đối là một chuyện càng đáng sợ hơn so với thần giới bị sụp xuống hủy diệt.

Bí mật này có quan hệ đến thần linh sơ đại!

Trên thực tế, ở toàn bộ thần giới liên quan tới hướng đi của cỉa thần linh sơ đại, đều là một bí ẩn cực lớn.

Vô số người đều có đủ loại suy đoán. Ở trong đáy lòng bọn họ cũng có rất nhiều loại bàn luận. Nhưng trên thực tế, không có ai biết những thần linh kia đi chỗ nào.

Ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão cũng không biết!

Nhưng bọn họ lại biết, nếu như lại dùng vũ lực đi mạnh mẽ trấn áp hạ giới, cho dù là thành công, hoàn toàn trấn áp hạ giới được, sau đó tạo thành ra một thần giới hoàn mỹ. Như vậy, toàn bộ những thần linh thần giới này tuyệt đối sẽ phải biến mất một số lượng lớn!

Đây là cái giá lớn!

Thật ra năm xưa thần linh sơ đại biến mất, cũng không phải mấy người. Mà là một đám!

Một đám thần linh sơ đại này cũng là số lượng vô số kể!

Liên quan tới hướng đi của bọn họ, ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão biết một chút. Có vài điều đã trực tiếp bị dòng sông dài năm tháng cuốn đi!

Bọn họ đã từng làm một việc, chính là một đám thần linh đỉnh cấp sử dụng pháp lực vô thượng, dẫn động dòng sông dài năm tháng, sau đó khiến cho dòng sông dài năm tháng lẳng lặng chảy xuôi trong thời gian rất lâu. Ở khoảng thời gian đó, bọn họ ở trong dòng sông dài năm tháng, nhìn thấy vô số thần linh sơ đại biến mất.

Nhưng cũng không hoàn toàn!

Nói cách khác, không phải tất cả thần linh sơ đại đều bị dòng sông dài năm tháng cuốn đi, từ nay về sau không được tự do.

Còn có một phần ở trước Vô Lượng Kiếp. Ba đại gia chủ và đại trưởng lão Lam thị đã biết, bọn họ tám chín phần mười là ở hạ giới!

Trong hạ giới, tồn tại một vùng cấm khủng khiếp. Nơi đó hẳn là một lồng giam!

Chỉ cần thần giới tồn tại một ngày, lồng giam này sẽ tồn tại một ngày. Nếu như thần giới hoàn toàn tan vỡ, lồng giam này có lẽ sẽ mở ra. Một phần thần linh sơ đại đỉnh cấp đã từng biến mất có lẽ sẽ lại xuất hiện trên thế gian.

Bọn họ đều là con nối dõi của thần linh sơ đại. Nhưng bọn họ lại hiểu rất rõ, nếu để cho thần linh sơ đại trở về thế gian, vậy tuyệt đối sẽ là một đợt tai họa thật lớn!

Trải qua vô số thôi diễn và tính toán, bọn họ rốt cuộc đưa ra một lý luận. Nếu như có thể sử dụng thương vong nhỏ nhất, một lần nữa tạo thành ra một thần giới. Như vậy, thần linh gặp phải kiếp nạn sẽ ít đi rất nhiều.

Nói cách khác, trả giá sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Sau khi thần giới sụp xuống, bọn họ nhìn thấy một góc của tương lai.

Nếu như có thể hòa bình chiếm lĩnh Quy Khư, từ trong hạ giới nhận được trăm vạn vũ trụ lớn đã được Sở Mặc thức tỉnh một lần nữa, xây dựng thần giới.

Như vậy, thần giới kia sẽ thật sự gần với hoàn mỹ!

Đây cũng là tồn tại của cái tên thần giới hoàn mỹ này. Nó không phải vô duyên vô cớ được gọi như vậy. Mà là có nguyên nhân.

Chỉ tiếc là việc này, bọn họ không thể công khai tuyên dương ra ngoài. Bởi vì có một vài thứ, ngay cả chính bọn họ cũng không xác định được. Còn có một vài điều, nói ví dụ như những chuyện quan hệ đến thần linh sơ đại kia, tất cả đều là cấm kỵ lớn lao!

Ngay cả chính bọn họ, thời điểm nói đến chuyện này, đều cẩn thận từng li từng tí. Căn bản không dám sử dụng bốn chữ thần linh sơ đại này, lại càng không dám lấy ra tên tồn tại này. Bởi vì như vậy sẽ cực kỳ không lành.

Nhưng những người phía dưới đó không biết!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ba đại gia chủ và đại trưởng lão Lam thị đều dốc hết sức chủ trương muốn dùng phương thức hòa bình đàm phán với hạ giới, một lần nữa xây dựng thần giới. Thà rằng nhường ra ích lợi thật lớn, cũng không muốn khai chiến với hạ giới.

Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà những phù văn sinh mệnh và những chi thú tộc còn lại đã nhiều năm như vậy, cũng không có triển khai chiến tranh quy mô lớn đối với hạ giới!

Không dám!

Chính là hai chữ này!

Hễ là tồn tại đỉnh cấp của thần giới, toàn bộ cũng không dám làm như thế!

Thần giới tan vỡ, thật không có khiến cho bọn họ tỉnh táo lại sao?

Không. Những tồn tại đỉnh cấp này không chỉ được cảnh tỉnh, hơn nữa còn suy nghĩ lại. Trong lòng của bọn họ thậm chí tràn ngập sự sợ hãi và bất an!

Nhưng bọn họ dám nói ra sự sợ hãi và bất an này sao?

Tất cả đều không dám!

Bởi vì không nói, Sở Thiên Đế hạ giới vừa thối vừa cứng kia mới phách lối như vậy, hoàn toàn không đem đám thần linh này bọn họ để vào mắt. Chuyện này nếu như nói ra, nhất định sẽ có vài thần linh truyền chuyện này đi!

Nói ví dụ như tiểu súc sinh Trần Phàm và Lam Hiểu toàn thân mọc đầy xương cắm ngược kia!

Trong lòng ba đại gia chủ và đại trưởng lão Lam thị đều rất đau khổ, nhưng không

thể nói ra.