Thí Thiên Đao

Chương 2651: Rất nhiều Thần tộc gõ cửa? (1)




Lúc đó Sở Mặc đã phân cho đám người trong Thiên Đình. Trên người bản thân hắn chỉ để lại hai cái.

Lúc trước, khi từ biệt Nhiếp Báo, Sở Mặc đột nhiên cảm giác được, chắc hẳn là cho Nhiếp Báo một cái, dùng để phòng thân. Dù sao chuyện Nhiếp Báo bọn họ làm bây giờ, nhất định sẽ bị tất cả Thần tộc trong toàn bộ thần giới không cho phép.

Một đám thần linh Thần tộc lại muốn dung nhập vào trong thế giới hạ giới. Loại hành động này quả nhiên là có chút mạo hiểm, là sơ suất lớn nhất trong thiên hạ.

Sở Mặc cũng không nghĩ tới, Nhiếp Báo nhanh như vậy đã dùng tới thứ này.

Saukhi hắn rời khỏi nơi này, liền trực tiếp trở lại Thiên Đình.

Ở nơi này, ba Đại tôn giả, bốn Đại Thiên Chủ, còn có những người khác trong Thiên Đình, vẫn đang chờ hắn.

Sở Mặc sử dụng thời gian ngắn nhất, nói rõ chuyện đã xảy ra một lần.

Mọi người vừa buồn vừa vui. Chỉ có điều chung quy nói ra, vẫn là lo lắng tương đối nhiều hơn một chút.

Bởi vì lúc này, rõ ràng đã đến thời điểm sống còn của toàn bộ năm đại thiên.

Nhưng đối với lựa chọn của Sở Mặc, vẫn khiến cho trong lòng bốn Đại Thiên Chủ vô cùng cảm động. Bọn họ bị xúc động sâu nhất.

Người trong mạch Sở thị vương tộc của Thiên Đình đã sớm biết Sở Mặc là một loại người thế nào. Cũng biết, bất kể đến bất cứ lúc nào, Sở Mặc đều sẽ tuyệt đối không bỏ rơi bọn họ.

Nhưng đối với bốn Đại Thiên Chủ mà nói, loại lựa chọn này của Sở Mặc, bọn họ nhất định phải nhớ ơn. Hơn nữa, đây là ân tình cực lớn!

Bởi vì Sở Mặc chỉ cần gật đầu, như vậy hắn muốn bảo vệ được toàn bộ Sở thị vương tộc, muốn bảo vệ được rất nhiều Nhân tộc, là chuyện đơn giản dễ dàng!

Hơn nữa, đối với Sở Mặc mà nói, còn có thể tranh thủ được một vị trí người chúa tể của thần giới sau này.

Loại điều kiện này, cho dù đổi lại thành bọn họ, cũng sẽ thật sự động tâm!

Cái này là sự thật!

Dù sao có thể cứu vớt mười ngàn vạn cùng tộc, bản thân có thể thu được địa vị và lợi ích khó có thể tưởng tượng. Vậy còn muốn cái gì? Còn có ai có thể chỉ trích hắn cái gì?

Những sinh linh chủng tộc khác lại có quan hệ gì với hắn?

Ngay cả Sở Mặc hiện nay là Thiên Đế toàn bộ thế giới năm đại thiên, nhưng không ai có thể ép buộc, Thiên Đế nhất định phải chết trận vì thế giới này?

Nhưng Sở Mặc... Lại ngày này qua ngày khác, chính là lựa chọn như thế!

Ai cũng biết hiện tại thế giới năm đại thiên có bao nhiêu nguy hiểm. Ai cũng rõ ràng, một khi lựa chọn đối lập với Thần tộc, như vậy, chết trận... có khả năng đã là kết quả tốt nhất!

Chuẩn bị không tốt, thậm chí có thể sẽ bị bắt giữ. Sau đó sẽ bị đám thần linh ở thần giới đã tàn phá đổ nát kia giết chết!

Như vậy cho dù là cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có!

Cho nên, bốn Đại Thiên Chủ bên này trực tiếp khom người thi lễ đối với Sở Mặc, nghiêm túc nói cảm ơn.

Ba Đại tôn giả bên này cũng lộ ra vẻ mặt thổn thức. Bọn họ cũng vô cùng xúc động. Từ sự chấp nhất và kiên trì gần như ngốc nghếch của Sở Mặc, bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được loại lực lượng này trên người Nhân tộc!

Đó là một loại tinh thần bất tử chân chính!

Mà loại tinh thần này, mới thật sự là vĩnh hằng... Và bất diệt!

Sở Mặc nhìn mọi người, nói:

- Không cần nói lời cảm ơn ta. Đây dù sao cũng là thế giới cộng đồng của chúng ta. Ở đây, cũng là cộng đồng quê hương của chúng ta. Nếu như trước đó, ở thời điểm không biết bản chất của thần giới là thế nào, có lẽ ta sẽ có lòng hướng tới. Dù sao, ai mà không hy vọng có thể sống mãi? Ai không muốn vĩnh hằng bất diệt?

Tất cả mọi người đều gật đầu. Đúng vậy, có ai không muốn?

Sở Mặc nói tiếp:

- Nhưng sau khi biết được chân tướng của sự việc, ta thật sự cảm thấy... Cái gọi là thần giới, thật ra rất sai lầm. Ta không biết các ngươi có nghĩ tới hay không.

Sở Mặc nhìn ba Đại tôn giả:

- Các ngươi đều đã từng là thần linh phù văn ở bên trong thần giới, hiện tại cũng đã tìm về ký ức đã từng bị trấn phong. Vậy ta hỏi các ngươi một vấn đề?

- Thiên Đế mời nói.

Ba Đại tôn giả cùng kêu lên nói.

Sở Mặc nói:

- Các ngươi ở bên trong thần giới, có người tận mắt nhìn thấy những tồn tại chân chính thành lập ra thần giới kia sao?

- Cái này...

Khóe miệng Vô Lượng tôn giả hơi giật. Hắn ở bên trong Nhân tộc năm tháng quá lâu, nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi hành động, đều đầy dấu vết của nhân loại. Hắn cười khổ lắc đầu:

- Chuyện này, thật ra ở tại thần giới, cũng một bí mật chí cao cao cấp nhất!

Nam Vô tôn giả nói:

- Không sai, những sinh linh chúng ta, từ trước đến nay thật sự chưa từng thấy qua... Đừng nói thấy, chúng ta thậm chí có thể ngay cả nghe, cũng chưa nghe nói qua tin tức về người sáng lập ra thần giới.

- Chúng ta đã từng có một lần cho rằng, thần giới... là do tự nhiên hình thành.

Hồng Mông tôn giả nói:

- Cho dù là sau đó biết thần giới cần lấy ra năng lượng tính mạng ở hạ giới, chúng ta vẫn cho là như vậy. Chỉ có điều, càng về sau, khi chúng ta cắn nuốt nhiều đủ năng lượng, trưởng thành lên, cuối cùng phát hiện thần giới... Thật sự có sinh linh thiết lập ra. Chỉ có điều, khi chúng ta muốn tìm xem là ai thành lập thần giới. Chúng ta lại phát hiện, tất cả căn cứ chính xác đều toàn bộ biến mất! Chúng ta căn bản là không tìm được bất cứ dấu vết gì lưu lại của tồn tại này!

Vô Lượng tôn giả gật đầu, hắn nói:

- Về chuyện này, ta cũng từng truy tìm điều tra rất lâu. Bởi vì thật sự quá tò mò. Lòng hiếu kỳ, hễ là sinh linh có trí tuệ đều có. Nói cách khác, tính mạng trí tuệ cũng rất khó thật sự phát triển. Dù sao hiếu kỳ mới là nguồn gốc động lực xu thế tính mạng tiến bước.

Sở Mặc gật đầu, nhìn bọn họ.

Vô Lượng tôn giả nói tiếp:

- Cuối cùng chúng ta điều tra tới điều tra lui, duy nhất có thể điều tra ra được, chính là đời thứ nhất do đám người sáng lập ra thần giới ban đầu lưu lại!

Ánh mắt Sở Mặc thoáng lộ vẻ ngưng trọng. Hắn có thể cảm giác được, trong những tin tức này che giấu một bí mật cực lớn!

Vô Lượng tôn giả nói tiếp:

- Đời thứ nhất, thật ra chính là tám Đại Chúa Tể. Chỉ có điều, hôm nay trong tám Đại Chúa Tể cũng có một vài người đã không phải là đời thứ nhất năm xưa.

- Vậy đời thứ nhất hiện tại còn khỏe chứ?

Sở Mặc hỏi.

Nam Vô tôn giả suy nghĩ một chút, nói:

- Bọn họ chắc hẳn đều vẫn tồn tại. Nhưng trên cơ bản, chắc hẳn đều đã ẩn cư, không tham dự vào mọi chuyện bên trong thần giới nữa.