Thí Thiên Đao

Chương 2650: Thật sự vĩnh hằng và bất diệt




Nếu như chết ở chỗ này, như vậy chẳng khác nào hoàn toàn mất mạng? Như vậy... Thật sự rất bi thương.

Trong lòng Nhiếp Báo thầm nghĩ.

Lúc này, cặp mắt hắn đã có chút mơ hồ và lờ đờ. Cuối cùng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Là Nhiếp Ưng!

Nhiếp Báo dùng hết một tia lực lượng cuối cùng, truyền lại một đoạn tin tức cho Nhiếp Ưng, sau đó hai mắt lại nhắm lại.

- Nhiếp Báo!

- Ngươi tỉnh tlại!

- Ngươi không nên làm ta sợ!

Lúc này, Nhiếp Ưng cũng lộ ra bản thể.

Đó là một con chim ưng thần cực lớn, vô cùng thần tuấn!

Nàng khẩn trương gọi Nhiếp Báo, muốn Nhiếp Báo tỉnh lại. Đồng thời, nàng cũng đang điên cuồng bay nhanh.

Bởi vì Nhiếp Báo truyền cho nàng đoạn tin tức này, thật sự quá quan trọng.

Rất nhanh, một người chúa tể của Thú Tộc cùng với rất nhiều trưởng lão thú tộc đều đi ra tiếp ứng.

Bọn họ thật sự cảm giác được không thích hợp. Sau khi trực tiếp từ chỗ đó trốn thoát, trên đường đi bọn họ cũng gặp phải một vài phù văn tính mạng chặn đường. Nhưng bọn họ dựa vào vũ lực cường đại, trực tiếp xông qua.

Nói đến chiến đấu, phù văn tính mạng thật sự không phải là đối thủ của bọn họ.

Thật ra trước khi Nhiếp Báo về, đám tính mạng thú tộc đỉnh cấp bọn họ đều đã ý thức được, Nhiếp Hổ chắc hẳn đã làm phản!

Nhưng trong lòng của bọn họ đều vẫn tồn tại một tia huyễn tưởng cuối cùng. Bọn họ hi vọng suy đoán của mình là sai lầm.

Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy Nhiếp Ưng tiếp ứng Nhiếp Báo trở về, bọn họ từ trên người Nhiếp Báo thậm chí nhìn thấy vết thương do Nhiếp Hổ lưu lại. Đám này cao tầng thú tộc đều trầm mặc.

Sau khi bọn họ xem hết đoạn tin tức của Nhiếp Báo, cái gì nên hiểu đều đã hiểu.

- Không ngờ... Nhiếp Hổ hắn… Ai.

Người chúa tể của Thú Tộc là một lão nhân nhìn qua rất gầy gò. Bản thể của hắn là một con sói.

Đây là một con sói già chân chính!

Năm xưa sau khi thần giới thành lập, thần đời thứ nhất thật sự. Hắn là con nối dõi của thần thú.

Có một bí mật cay đắng cực lớn. Có rất ít người biết đám tồn tại đã thành lập thần giới trước kia, hiện tại đang ở nơi nào. Bởi vì hiện tại toàn bộ tám đại chúa tể của thần giới, không có một người nào là sơ đại!

Cái gọi là sơ đại, chính là đám đại năng trước đây thành lập ra thần giới kia.

Không có người nào biết bọn họ rốt cuộc đi đâu. Nhưng tám vị người chúa tể ít nhiều cũng biết một chút.

Cũng chính là vì nguyên nhân này, người chúa tể của Thú Tộc này mới có quyết định cuối cùng, phải về hạ giới, phải thật sự trở về trên thế giới có loại lục đạo luân hồi này. Sẽ không còn nghĩ tới chuyện đi lập ra thần giới hoàn mỹ gì đó.

Bởi vì sơ đại này, sau khi xây dựng xong thần giới, sinh ra con cháu nối dõi, toàn bộ đều biến mất.

Không ai có thể nói được rõ ràng hướng đi thật sự của bọn họ. Đây cũng một cơ mật lớn nhất trong thần giới.

Chỉ có tồn tại loại cấp bậc như người chúa tể mới biết được những vị thần linh sơ đại kia đã biến mất. Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn biết, những sơ đại này có khả năng cũng không phải là biến mất, mà là bị tiêu diệt!

Bởi vì xây dựng ra thần giới, cần năng lượng tính mạng thật sự quá lớn. Nhất định phải lấy ra năng lượng tính mạng vô tận, mới có thể chống đỡ thần giới vận chuyển. Nhưng loại hành vi này lại coi như là đang nghịch thiên.

Thiên là vô cùng.

Bất kỳ một mảnh trời nào cũng không phải là tồn tại có thể tùy tiện ngỗ nghịch.

Nghịch thiên cũng phải trả giá thật lớn!

Một trưởng lão của thú tộc tiến lên kiểm tra thương thế cho Nhiếp Báo, sau đó thở dài nói:

- Hắn gần như đã tổn thương đến tính mạng bản nguyên. Loại thương thế này rất nghiêm trọng, nhất định phải mau chóng cứu chữa. Nếu không hắn sẽ chết.

Hắn vừa nói, vừa triển khai trị liệu cho Nhiếp Báo. Sau đó, lại có hai trưởng lão của thú tộc đi lên trước, tham dự vào trong quá trình trị liệu cho Nhiếp Báo.

Hơn thế đồng thời, Nhiếp Ưng đã hóa ra bản thể cực lớn, chở đám tồn tại đỉnh cấp thú tộc bọn họ bay về phía một hư không vũ trụ xa xôi khác.

Bởi vì nơi này đã không thể dừng lại. Nhiếp Hổ đã phản bội bọn họ. Chỗ này tuy rằng trước đó không có nói với Nhiếp Hổ, chỉ có một mình người chúa tể biết. Nhưng thú tộc tổng cộng chỉ có mấy cái cứ điểm như vậy. Nhiếp Hổ luôn có thể đoán được một ít manh mối.

Hơn nữa hắn có thể theo dõi dấu vết Nhiếp Báo lưu lại, cuối cùng định vị đi đến nơi đây.

Cho nên, bọn họ cũng phải mau rời khỏi đây.

Chỉ là vũ trụ mịt mờ này, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát không chịu nổi. Rất nhiều nơi đã hoàn toàn thành tử địa. Bọn họ có thể đi về phía phương nào?

Có ít nhất mấy trăm vạn vạn sinh linh thú tộc hiện tại đang ở trong tiểu thế giới trên người của chúa tể. Hướng đi của đám người bọn họ quyết định này số phận mấy trăm vạn vạn sinh linh thú tộc.

Lúc này, người chúa tể trực tiếp trầm giọng nói:

- Đi, đi xuống hạ giới.

Nhiếp Ưng có chút do dự. Những trưởng lão khác cũng đều có chút do dự.

Một trưởng lão thú tộc nói:

- Chúng ta và hạ giới bên kia đàm phán... còn chưa hoàn thành. Hiện tại lại đi qua, có thể bị bọn họ xem nhẹ hay không?

- Ta từng đọc qua đoạn tin tức kia của Nhiếp Báo. Ta có thể cảm giác được, Sở Thiên Đế hạ giới kia, vẫn là một người vô cùng không tệ. Hắn sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ chúng ta.

Người chúa tể trầm giọng nói:

- Hơn nữa, chúng ta thật ra đã không có đường lui.

Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi.

Đúng vậy. Bọn họ thật sự đã không có đường lui.

Toàn bộ thần giới hiện tại đã không ngừng sụp đổ. Mắt thấy khả năng cũng chưa cần tới mười vạn năm, sẽ hoàn toàn hủy hoại.

Hơn nữa những sinh linh phù văn tính mạng và thú tộc khác đều liên hợp cùng một chỗ. Thế lực ba Nhân tộc lớn cũng tự thành một phe. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào hạ giới, muốn có năng lượng tính mạng vô tận trong này. Một lần nữa xây dựng ra thần giới hoàn mỹ, thực hiện cảnh tượng ước nguyện trong lòng bọn họ.

Loại thời điểm này, một thú tộc như bọn họ quả thực là rất khác loại. Bọn họ tuyệt đối sẽ bị tất cả Thần tộc trong toàn bộ thần giới xem là kẻ thù chung.

Cuối cùng, Nhiếp Ưng vỗ cánh bay về phía phương hướng hạ giới.

Chuyến đi này đã quyết định, từ nay bọn họ không còn đường rút lui.

...

Sở Mặc đưa tiễn Nhiếp Ưng. Trước khi đi, hắn cho Nhiếp Ưng một pháp khí phù văn tính mạng Sở Tuệ cho hắn khi còn sống. Đó là pháp khí sử dụng để chạy thoát thân.

Loại pháp khí này, Sở Tuệ cho Sở Mặc một vạn cái!