Lúc này, đại trưởng lão Lam thị liếc mắt nhìn Đỗ Duy, thở dài:
- Thôi đi. Để cho hắn về nhà. Sau này... bất cứ chuyện gì của ba đại tộc cũng không có quan hệ gì tới hài tử nữa.
Oa!
Đỗ Duy ngã trên mặt đất vô cùng chật vật, không nhịn được oa một tiếng khóc lớn lên.
Giờ phút này, hắn biết, hắn hoàn toàn kết thúc!
Từ nay về sau, hắn mặc dù là đích tử Đỗ thị của ba đại tộc, nhưng tất cả mọi chuyện của ba đại tộc và hắn đều không có quan hệ gì. Hắn sẽ không bị giam cầm, cũng sẽ không bị bất kỳ xử phạt nào. Nhưng từ nay về sau, hắn xem như là hoàn toàn phế bỏ.
Sẽ không lại có loại tài nguyên đỉnh cấp này cho hắn, cũng sẽ không lại có bất kỳ quyền lực nào cho hắn. Về phần thân phận và địa vị... Một người bị ba đại tộc buông tha, còn có thể có quyền lực và địa vị gì?
Bên kia, thời điểm Lam Hiểu và Trần Phàm nhìn thấy Đỗ Duy khóc lớn thời gian, trên mặt tất cả đều lộ ra một sự không đành lòng. Bất kể nói thế nào, dù sao cũng là bằng hữu tốt nhiều năm. Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng hai người có chút không đành lòng, nhưng đều nhịn xuống. Không ai mở miệng cầu tình cho Đỗ Duy.
Cùng lúc, những nhân vật lớn ở đây không thể sẽ cho bọn họ mặt mũi này. Đương nhiên, điều đó cũng không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng chính là, bọn họ không muốn cầu xin chuyện này.
Cho nên, Đỗ Duy cuối cùng bị kéo xuống.
Rất lâu, chuyện thiên hạ đều như vậy. Một ý niệm là quyết định thiên đường hay địa ngục.
Đại trưởng lão Lam thị dường như không bị chuyện này ảnh hưởng. Tiếp đó hắn nói với mọi người:
- Ý của ta là hãy để cho hai hài tử này qua. Bọn họ không dễ bị chú ý, không khiến cho người khác cảnh giác quá lớn. Sau đó, giữa bọn họ và Sở Thiên Chủ lại có tầng quan hệ này. Chỉ có điều ý của ta lần này là để cho bọn họ mang theo trăm vạn tinh thạch trực tiếp qua đó.
Trăm vạn tinh thạch?
Tất cả mọi người ở đây cũng không nhịn được lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây quả nhiên là một khoản tài phú lớn.
Cho dù là ba gia tộc lớn lấy ra một khoản tài phú lớn như vậy, cũng có chút nhức nhối.
Chỉ có điều, tất cả mọi người không nói gì thêm, mà lẳng lặng nhìn Lam đại trưởng lão.
Bọn họ sở dĩ tôn trọng Lam đại trưởng lão như vậy, cũng là có nguyên nhân. Trước khi thần giới lần này đổ nát, Lam đại trưởng lão chính là đại biểu cho ba gia tộc lớn, nắm giữ chiếc ghế người chúa tể Nhân tộc!
Ba chiếc ghế khác theo thứ tự là do chủ đại gia tộc đảm nhiệm. Hiện tại, ba chủ đại gia chủ bên kia đều có chuyện khác phải đi xử lý. Bởi vậy, Vạn Thần Cung bên này lại giao cho đại trưởng lão Lam thị tới chủ trì.
- Trăm vạn tinh thạch, đây là một khoản tiền tài lớn. Tin tưởng các vị đều biết rõ ràng. Nhưng trong mắt của ta, như vậy còn chưa đủ.
Đại trưởng lão Lam thị nói ra lời lẽ kinh người:
- Ý của ta, số lượng này chỉ là một khoản dự chi.
Đây lại chỉ là một khoản dự chi sao?
Vừa nghe vậy những nhân vật lớn ở đây đều có chút đứng ngồi không yên. Bọn họ nhìn đại trưởng lão Lam thị, trên mặt đều lộ ra nụ cười khổ.
- Đại trưởng lão, như vậy có thể... Có chút quá mức xem trọng Thiên Đế của Nhân tộc kia hay không?
- Đúng vậy, có chút quá mức? Chúng ta cần dùng tới đám người kia như vậy sao?
- Như vậy có thể làm cho đối phương cảm thấy... chúng ta là đang cầu xin hắn hay không?
- Sẽ làm cho đối phương sinh ra tâm tình kiêu ngạo?
- Đối với một sinh linh hạ giới... Cần phải như vậy sao?
Rất nhiều người trực tiếp đưa ra lời nghi vấn. Tuy rằng bọn họ không công khai chỉ trích đại trưởng lão Lam thị, nhưng sự bất mãn trong giọng nói lại hết sức rõ ràng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Những tài sản này là tài sản chung của ba gia tộc lớn cộng lại. Tài sản càng nhiều, những nhân vật lớn như bọn họ có thể được phân lại càng nhiều. Tài sản càng ít, đến trong tay bọn họ... cũng lại càng thêm ít ỏi.
Không có người nào nguyện ý chia ra một phần lợi ích từ trong túi của mình. Bọn họ tất nhiên càng không muốn. Càng chưa nói những tinh thạch đều không phải là tài phú bình thường gì. Đó là nền tảng để bọn họ sống yên phận!
Đại trưởng lão Lam thị thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt. Sau đó, hắn thản nhiên nói:
- Đề nghị của ta là năm trăm vạn tinh thạch. Một ghế cho người chúa tể. Sau đó, tư cách là thần của mười vạn vạn sinh linh. Mặt khác Vạn Thần Cung... Sau khi chuyện này thành công, chúng ta đưa cho hắn!
Lời nói này của Đại trưởng lão Lam thị quả thực long trời lở đất. Trực tiếp khiến cho những người ở đây đều sợ tới ngây người.
Bọn họ ngây ra nhìn đại trưởng lão Lam thị. Tất cả đều muốn biết, vị trước mắt này có phải là là sinh linh Nhân tộc hèn mọn đê tiện giả trang hay không? Hắn lẽ nào đã điên rồi sao? Làm sao có thể đưa ra loại kiến nghị này?
Về phương diện này, điều duy nhất bọn họ có thể tiếp nhận được chỉ có một!
Đó chính là, tương lai sau khi chuyện này thành công, cho Sở Thiên Đế một chiếc ghế chúa tể. Điều này đối với bọn họ mà nói, đã là nhượng bộ lớn nhất!
Hơn nữa ở trong suy nghĩ bọn họ nghĩ, sau nhiều nam, cái ghế kia vẫn có thể lấy trở về! Hoặc là khi đó, Sở Mặc cũng sẽ trở thành một con rối do ba đại tộc bọn họ giật dây.
Nếu không vị trí quan trọng như vậy, sao có thể ở trong tay người khác lâu dài được?
Cho nên, hiện tại ở trong mắt mọi người, đề nghị của đại trưởng lão Lam thị không phải là một chuyện cười, mà là hắn điên rồi.
Năm trăm vạn tinh thạch, số lượng này đã không phải là một vấn đề có đau xót hay không đau xót. Quả thực chính là muốn mạng của đám người bọn họ! Một trăm vạn tinh thạch, bọn họ gần như không có cách nào tiếp nhận. Sau đó sẽ cho năm trăm vạn... Đây rõ ràng chẳng qua chỉ là một tiết tấu!
Sau đó, tư cách thần của vạn vạn sinh linh. Vạn vạn sinh linh... tất cả toàn bộ con cháu ba Nhân tộc lớn thần giới cộng lại, cũng chưa tới mấy con số này!
Thần giới là một thế giới được lập ra, không phải là một đại thế giới do Thiên Đạo hình thành. Tuy rằng vô cùng khổng lồ, nhưng trên thực tế, số lượng sinh linh dung nạp lại có hạn. Nếu không, tốc độ những thần linh cổ xưa trong thần giới sinh sôi nảy nở hậu đạ, cũng sẽ không khả năng chậm như vậy.
Bởi vì phải khống chế số lượng sinh linh trên toàn thế giới!
Mà đại trưởng lão Lam thị nhẹ nhàng nói một câu nói, gần như chẳng khác nào đưa ra số lượng nhân khẩu cyả ba gia tộc lớn trong vô số năm sau này!