Thí Thiên Đao

Chương 2636: Hắn là nghiêm túc (2)




Vô số kiếp tới nay, thủ đoạn của thần giới nhằm vào hạ giới, tất cả đều là loại tương đối bí ẩn. Nếu không, cũng không đến mức thế giới phía dưới đã chết trăm vạn vũ trụ lớn, vẫn gần như không hề phát hiện ra. Hoặc nói, một số ít cường giả nhận thấy được có cái gì không đúng, nhưng căn bản không tìm được nguyên nhân.

Không phải vạn bất đắc dĩ, đám các thần của thần giới căn bản sẽ không nguyện ý trực tiếp chống lại xn sinh linh ở thế giới phía dưới này.

Bọn họ mạng đều rất cao quý! Căn bản là tổn thất không nổi.

Cho dù là mười vạn vạn sinh linh ở thế giới phía dưới đổi lấy mạng một vị thần bọn họ, bọn họ cũng không muốn.

Đều là tính mạng vĩnh hằng bất diệt, tại sao phải lãng phí ở trên người sinh linh cấp thấp hạ giới này?

Cho nên, từ trên căn bản mà nói, toàn bộ thần giới bất luận là Nhân tộc cũng tốt, hay phù văn tính mạng và thú tộc cũng tốt, đều không muốn trực tiếp khai chiến với hạ giới.

Nếu như có thể có phương thức khác giải quyết loại vấn đề này, bọn họ chắc chắn sẽ không lựa chọn sử dụng chiến tranh.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, câu trả lời của Trần Phàm đơn giản là một đả kích khổng lồ.

Đại trưởng lão Lam thị hỏi:

- Các ngươi tiếp xúc thời gian ngắn ngủi như vậy, xác định Sở Thiên Đế kia... thật sự không muốn hợp tác với chúng ta? Không phải lúc này là hiện thực sao? Lẽ nào các ngươi không báo cho biết, thực lực của ba Nhân tộc lớn chúng ta mạnh tới mức nào sao?

- Chúng ta chưa kịp nói, đã bị hắn đuổi về.

Lam Hiểu cười khổ nói:

- Trước khi chúng ta đi, đã nói nhiệm vụ lần này cho Sở Thiên Đế biết. Đồng thời chúng ta đã khuyên hắn nghiêm túc suy nghĩ. Chỉ có điều chúng ta có thể cảm giác được, hắn thật sự không bao nhiêu hứng thú với những lời chúng ta nói. Nếu không ta nghĩ, hắn sẽ phải bảo chúng ta lưu lại. Chí ít... Cũng phải truyền lại một ít đề nghị của hắn.

- Hắn lại không nói gì sao?

Lam thị đại trưởng lão không cam lòng hỏi.

Lam Hiểu nói:

- Nói...

- Hài tử này, ngươi nói gì đó? Ngươi thật ra nói nhanh một chút đi!

Lam thị đại trưởng lão có chút trách cứ nhìn vãn bối này của mình.

Lam Hiểu có chút ngượng ngùng nói:

- Quá khứ chưa từng trải qua loại chuyện này. Có phần không phục hồi lại tinh thần. Các vị tiền bối đừng thấy lạ.

Một nữ hài tử khả ái xinh đẹp, mềm mỏng xin lỗi như vậy, ngay cả trong lòng vẫn có bất mãn, cũng không tiện nói ra. Hơn nữa, so sánh với Đỗ Duy trước đó nói dối bọn họ, Lam Hiểu và Trần Phàm thẳng thắn cũng khiến cho những nhân vật lớn ở đây rất vui mừng.

Thật ra ở trong mắt bọn họ, vãn bối trẻ tuổi phạm sai lầm là chuyện rất bình thường. Nếu như không phạm sai lầm, đó mới gọi là kỳ quái. Nhưng phạm sai lầm, chỉ cần có thể thẳng thắn thừa nhận, nghiêm túc đối mặt, sau đó cố gắng đi sửa đổi, như vậy chính là có thể được tha thứ.

Nhưng nếu như phạm sai lầm, lại không muốn thừa nhận. Hơn nữa còn lập ra lời nói dối, chuẩn bị một ít lời nói nửa thật nửa giả tới lừa gạt người khác, vậy thật là quá đáng!

Loại hành vi này mới là đáng hận nhất. Bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán tình thế một cách chỉnh thể!

Lúc này, Lam Hiểu nói:

- Thời điểm Sở Thiên Đế thả chúng ta đi có nói qua, nói... hoặc là sống chung hòa bình, sinh linh thế giới năm đại thiên nguyện ý tiếp nhận kết quả hòa bình. Vạn vật sinh linh cùng sinh hoạt chung một chỗ...

Lam Hiểu còn chưa nói hết lời, bên kia lại có người nổi giận.

- Đùa gì thế? Cùng những sinh linh dơ bẩn ô uế sinh hoạt chung một chỗ? Trời ơi... Nói vậy, ta sẽ trực tiếp sụp đổ!

- Cái này thật sự chỉ là những lời nói vớ vẩn. Hắn có ý muốn bố thí cho chúng ta một ít hòa bình sao?

- Ha hả. Ta xem như đã nhìn ra, năng lực của người này... Là có. Chiến lực rất cường đại. Nhưng cũng có chút quá tự phụ. Hắn quá xem trọng chính mình.

- Toàn bộ thần giới biến thành tình trạng như ngày hôm nay. Nguyên nhân căn bản chính là do hắn tạo thành. Hắn không biết hiện tại thần giới có bao nhiêu sinh linh hận không thể trực tiếp xé nát hắn. Lại còn tự phụ như vậy...

Đại trưởng lão Lam thị cũng không lộ ra quá nhiều bất ngờ ngoài ý muốn. Hắn ra hiệu cho vãn bối của mình nói tiếp.

Lam Hiểu cúi đầu. Nàng thật sự có phần không dám nói. Bởi vì nàng vừa thuật lại những lời này của Sở Mặc thật ra không tính là bao nhiêu quá đáng. Những người này đã có phản ứng như thế. Nếu như bọn họ nghe được câu tiếp theo, còn không bùng nổ à?

- Hài tử, nói đi. Không có vấn đề gì. Bọn họ có lập trường của bọn họ, chúng ta cũng có lập trường của chúng ta.

Đại trưởng lão Lam thị nói:

- Không quan tâm là chuyện gì, chung quy phải nói ra. Sau đó mới có khả năng nghĩ biện pháp giải quyết.

- Vâng.

Lam Hiểu được vị trưởng bối trong nhà mình cổ vũ, cuối cùng lấy dũng khí, nhẹ giọng nói:

- Hắn nói, hoặc là, lại chiến đấu. Bất kể là thời điểm nào, toàn bộ sinh linh năm đại thiên cũng sẽ không thật sự để cho bất kỳ tồn tại tùy ý nào hủy diệt thế giới của bọn họ.

A!

Mọi người tại đây không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.

Tuy rằng bọn họ cũng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Hắn thật sự muốn làm chủ cho sinh linh toàn bộ năm đại thiên sao? Hắn thật sự xem bản thân hắn trở thành là một vị Thiên Đế? Ta... Ta đột nhiên cảm giác được, người này thật sự ngu ngốc một cách đáng yêu. Nói như thế nào đây? Hình như... đối với sinh linh năm đại thiên mà nói, hắn chắc hẳn xem như là rất vĩ đại đi?

- Ha hả, thật sự ngu ngốc một cách đáng yêu. Hắn thật sự cho rằng, bọn họ có năng lực chiến thắng Thần tộc sao?

Có người trực tiếp giễu cợt nói:

- Chẳng qua là tính mạng Thần tộc chúng ta càng tôn quý hơn, không muốn hi sinh ở trên tay đám sinh linh cấp thấp bọn họ.

- Hắn lại có thể thật sự suy nghĩ những gì vậy. Quả thực, ta sống qua vô số kiếp, ngày hôm nay thật sự xem như được tăng thêm kiến thức.

Lam Hiểu nghe những người này nói, trong đầu không tự chủ nghĩ đến biểu tình nghiêm túc của Sở Mặc khi nói ra những lời nói này. Nàng rất muốn nhắc nhở những người này một chút, muốn nói cho bọn họ biết: Các ngươi chắc hẳn phải cẩn thận một chút. Sở Mặc Thiên Đế, hắn là nghiêm túc!

Có thể nhìn cả đám thần linh này xúc động, Lam Hiểu thật sự không nói ra miệng câu nói trong lòng kia,. Bởi vì nàng biết, nếu như nàng nói như vậy, không phải là thẳng thắn thành khẩn, mà là choáng váng!