Thí Thiên Đao

Chương 2625: Cường giả gõ cửa (2)




Loại tường giới này đã không thể gọi là tường giới. Nói hắn là đỉnh trời cũng không quá đáng chút nào.

Rất cao, quá sâu, quá xa!

Đã đến điểm cuối của thế giới này.

Ở trong vòm trời vô biên này xuất hiện một Thiên Nhãn cực lớn.

Thiên Nhãn này không phải tự nhiên hình thành, mà là ở bên ngoài đại thế giới năm đại thiên. Là hiện tượng kỳ lạ do những thần linh kia gõ cửa sinh ra.

Những thần linh kia quá cường đại. Pháp của bọn họ quá cao minh. Gần như có thể áp chế Thiên Đạo của năm đại thiên. Bọn họ ở nơi nào, chế tạo ra một Thiên Nhãn, sau đó gõ cửa tiến đến.

Thời điểm Sở Mặc đến nơi này, ở đây xuất hiện ba người.

Ba người đặc biệt trẻ tuổi.

Hai nam một nữ.

Tất cả đều là Nhân tộc!

Thảo nào năm xưa đã từng có người nói qua, người chúa tể ở thế giới tư duy cao thật ra vẫn là Nhân tộc!

Tất cả ba người này cũng không có che giấu dung mạo của mình. Bọn họ vô cùng tuấn mỹ.

Hơn nữa, mỗi người đều có sự đặc sắc của riêng mình.

Tướng mạo của bọn họ đều hoàn mỹ không tỳ vết. Tìm không ra một chút xíu tỳ vết nào.

Tất cả đều mặc trang phục cực kỳ hoa lệ. Trang phục này có vẻ do pháp tắc ngưng kết thành. So với bất kỳ chiến y nào trên thế gian này, đều cường đại hơn vô số lần!

Sau khi nữ tử này nhìn thấy Sở Mặc, liền mở miệng trước. Nàng nhìn Sở Mặc, chậm rãi nói:

- Ngươi, chính là người đã đánh chết vãn bối trẻ tuổi của Hạ Hầu thần tộc? Là người chúa tể của thế giới này?

Sở Mặc nhìn nữ tử này. Từ trên người ba người này, hắn cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm.

Gật đầu, Sở Mặc nói:

- Là ta!

- Ngươi… đáng chết.

Đôi mắt tuyệt đẹp của nữ tử này nhìn chằm chằm vào Sở Mặc, lạnh giọng nói:

- Giết chết một thành viên quan trọng của Thần tộc, ngươi đã phạm vào tử tội, Nhưng...

Sở Mặc nhìn nữ tử này, không nói gì, cũng không ngắt lời nàng nói. Chỉ là trong ánh mắt hắn đã lộ ra vài phần giễu cợt lạnh như băng.

Nữ tử này tất nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của Sở Mặc. Nàng lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói:

- Hiện tại có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi lập công chuộc tội. Nếu như ngươi làm tốt, thậm chí chúng ta có thể thay ngươi ép chuyện này xuống. Sau này, một ngày kia, ngươi có thể dẫn theo thành viên trong gia tộc của ngươi cùng tiến vào thần giới. Đây... Là một loại vinh quang chí cao vô thượng.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Còn có loại chuyện tốt này sao?

- Ngươi không cần cảm thấy nghi ngờ. Chúng ta không nhất thiết phải lừa dối ngươi.

Nữ tử nghiêm túc nói:

- Hiện tại, ngươi có thể quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

- Cái gì?

Sở Mặc lộ ra vẻ mặt mờ mịt nhìn nữ tử này.

Một nam tử tóc vàng đứng bên cạnh nữ tử này lạnh lùng nói:

- Ngươi nghe không hiểu sao? Ngươi bây giờ có thể quỳ xuống tạ ơn! Thật không biết phía trên nghĩ như thế nào, lại có thể để ý tới ngươi.

Một nam tử tóc trắng khác thản nhiên nói:

- Nếu như không phải vì mệnh lệnh phía trên, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ ở chỗ này nói nhiều lời với người sao? Trong ba người chúng, tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng đưa ngươi tới tử địa.

Nữ tử lạnh lùng nói:

- Chúng ta không phải là tên trưởng lão vô dụng của Hạ Hầu thần tộc kia. Nếu như ngươi thật sự không cam lòng, có thể cho ngươi một cơ hội ra tay với ba người chúng ta. Nếu như ngươi có thể khiến cho bất kỳ người nào trong ba người chúng ta lui về phía sau nửa bước, xem như ngươi thắng.

Khẩu khí này thật sự quá lớn. Sở Mặc thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, lòng tin của nữ nhân này là đến từ đâu.

Hắn nhìn nữ tử này:

- Chỉ cần khiến yùy tiện một trong ba người các ngươi... lui về phía sau nửa bước, thì xem như ta thắng?

- Đúng.

Nữ tử gật đầu, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Chỉ có điều, nếu như ngươi thua, kết cục, chính là chết.

Nam tử tóc vàng lạnh lùng nói:

- Như vậy, chúng ta cũng không tính là phạm quy. Đừng tưởng rằng chúng ta muốn giao lưu nhiều với ngươi. Nhìn thấy ngươi, trong lòng chúng ta chán ghét muốn chết.

Nam tử tóc trắng thản nhiên nói:

- Khuyên ngươi vẫn nên quỳ xuống tạ ơn. Đây là một loại ban ân vô thượng đối với ngươi. Đây là chuyện tốt nhất từ trước tới nay.

Bọn họ thậm chí chưa nói muốn Sở Mặc làm cái gì, giống như không nhẫn nại, bảo Sở Mặc quỳ xuống tạ ơn. Hơn nữa còn làm ra bộ dạng chúng ta cũng không phải cam tâm tình nguyện tới nói chuyện với ngươi. Điều này làm cho trong lòng Sở Mặc cảm giác hết sức buồn cười.

Hắn nhìn ba người này, nói:

- Nếu là ta thắng?

- Ngươi không có khả năng thắng được.

Nữ tử nhìn Sở Mặc:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thử?

Sở Mặc nhìn nàng:

- Trên đời này sẽ không có chuyện gì là không thể. Giống như trước lúc này, các ngươi cũng nhất định cho rằng, thần giới không có khả năng đổ nát như vậy.

- Làm càn!

Nam tử tóc vàng giận dữ, trực tiếp quát lớn:

- Ngươi muốn chết ở đây sao?

Sắc mặt nam tử tóc trắng và nữ tử này đều rất khó coi. Sở Mặc nói ra những lời này, quả thực lại hung hăng lại đâm một đao ở trên vết thương của bọn họ.

Sở Mặc cười ha hả nhìn ba người bọn họ:

- Cho nên, nếu như ta thắng?

Tuy rằng thái độ này của Sở Mặc, khiến cho ba người này đều cực kỳ tức giận. Nhưng đồng thời, trong lòng bọn họ cũng dâng lên một sự cảnh giác mãnh liệt.

Hắn dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy?

Ba người này thật ra đều là người rất tự tin. Bọn họ tự tin, trưởng lão Hạ Hầu thần tộc kia ở trước mặt bọn họ, xách giày cũng không xứng!

Hơn nữa, trong lời nói vừa rồi của nữ tử này cũng có phần gài bẫy. Nàng chỉ nói nếu Sở Mặc có bản lĩnh khiến cho bọn họ lui ra phía sau nửa bước xem như thua. Nhưng chưa nói qua bọn họ sẽ bị động chịu đòn. Nói cách khác, thật sự động thủ, bọn họ sẽ đánh trả!

Tất cả bọn họ đều tự tin, dựa vào loại năng lực này của bọn họ, tuyệt đối không thể khiến cho Sở Mặc chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Nhưng người này... Lại có thể tự tin như vậy sao?

Ba người bọn họ, bất kỳ ai cũng chưa từng nghĩ qua, Sở Mặc sẽ thắng.

Cho nên, sau khi Sở Mặc liên tiếp truy hỏi, nữ tử này hơi nhíu mày, nói:

- Nếu như ngươi thắng, chúng ta...

Sở Mặc nhìn nàng:

- Các ngươi liền trở thành nô bộc của ta!

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Nam tử tóc vàng tính tình nóng nảy, lập tức định động thủ đối với Sở Mặc. Nhưng hắn bị nam tử tóc trắng ngăn cản. Ánh mắt nam tử tóc trắng nhìn về phía Sở Mặc, cũng vô cùng âm lạnh.

Vẻ mặt nữ tử cũng đầy giận dữ.

Sở Mặc nhếch miệng cười:

- Thế nào, không dám sao?