Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị loại lực lượng lĩnh vực này sinh sôi gạt bỏ tất cả sức sống.
Sau đó, sắc mặt Sở Mặc có chút tái nhợt xuất hiện ở trong hư không. Nhìn qua, hắn tiêu hao rất lớn. Nhưng hắn không có giống như trước đây, sau khi thi triển lĩnh vực thần tuyệt sát đối thủ, bản thân cũng phải bị thương nặng.
Đây chính là bước tiến của Sở Mặc!
Sau đó, Sở Mặc nắm Thí Thiên tay buông lỏng ra,.Thí Thiên bắt đầu điên cuồng hấp thu những phù văn tính mạng bản nguyên trôi nổi ở trong hư không.
Sở Mặc nhìn cây đao này trong tay, không nhịn được cười khổ nói:
- Ta thế nào lại có cảm giác, ngươi mới là phù văn tính mạng? Thoáng cái cắn nuốt nhiều đồ như vậy, ngươi cũng không sợ no quá sao?
Thí Thiên phát ra vài tiếng động, giống như đang kháng nghị Sở Mặc cười nhạo.
- Được rồi được rồi, để ngươi ăn.
Đối với thanh đao trong tay mình, Sở Mặc vẫn tương đối dung túng.
Sau đó, ánh mắt Sở Mặc dần dần lãnh lệ.
Viện thế lực lớn lại có thể phái ra mười hai phù văn tính mạng cường đại như vậy canh giữ ởchỗ này, rõ ràng lại là muốn hoàn toàn ngăn cản hắn.
Nếu như là Sở Mặc năm đó, cho dù có thể miễn cưỡng đối phó với mười hai sứ giả viện thế lực lớn này, bản thân chỉ sợ cũng phải bị thương nặng cực lớn. Chỉ có điều, trong mấy năm nay hắn tiến bước hoàn toàn đã vượt qua cảnh giới Đại Tổ của bản thân, đã sớm đến một loại độ cao mới khác.
Đối với với lĩnh vực thần loại này Sở Mặc hiện tại cũng sớm có hiểu biết và nhận thức của riêng mình. Tuy rằng kế hắn thừa chính là đạo và pháp của Bàn Cổ. Nhưng hiện tại hắn cũng đã tìm ra được con đường hoàn toàn của riêng mình. Hắn đã không tiếp tục bị giới hạn các loại.
Hiện tại mỗi đòn của Sở Mặc cũng không có thoải mái hơn!
Nhìn qua, giống như đạo pháp sẵn có như nhau.
Sau đó, chờ Thí Thiên hoàn toàn hấy thu sạch sẽ lực lượng nguyên thủy của phù văn tính mạng be trong hư không lưu lại, hắn không có ở lại ở lại lâu, trực tiếp lắc mình, bay về phía thế giới Bàn Cổ.
Viện thế lực lớn bên này, bốn gã tôn giả lại tập trung lại. Dắc mặt của tất cả bọn họ, đều vô cùng nghiêm trọng.
Sở Tuệ lên tiếng trước nhất, nàng nói:
- Chúng ta đều đánh giá thấp thực lực của Sở Mặc. Hắn không chỉ tìm được căn nguyên của mọi chuyện. Hơn nữa, vài năm không gặp, thực lực toàn thân của hắn đã đến loại cảnh giới này. Đây là điều trước đó hoàn toàn không có nghĩ tới”
Hồng Mông nói:
- Bây giờ nói cái này đã không có ý nghĩa gì nữa. Ta kiến nghị, chúng ta bốn người, ra tay...
Nam Vô mở miệng nói:
- Nói như vậy, vừa Nhân tộ quật khởi c... Sợ rằng, lại suy sụp xuống.
Vô Lượng nói:
- Sẽ không đâu. Hiện tại toàn bộ Nhân tộc đã hoàn toàn đi lên quỹ đạo. Chiều hướng phát triển của bọn họ, căn bản không phải ai có thể ngăn cản được. Thiếu đi một Đại Thiên Chủ, mặc dù sẽ phát sinh ảnh hưởng nhất định đối với số mạng của thiên thứ năm, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là trí mạng.
Nam Vô khẽ nhíu mày:
- Nếu không, chúng ta đi xin phép người đứng đầu một chút.
Ba người khác đều trầm mặc xuống.
Hồng Mông nói:
- Người dẫn đầu đã quá nhiều năm không có động tĩnh. Chúng ta trước đó cũng không phải là không có đi xin phép qua. Nhưng hắn đều không có bất kỳ phản ứng nào. Cũng chỉ là trước đó, cho chúng ta một lời căn rặn, nói cho chúng ta biết lục đạo luân hồi sẽ theo Nhân tộc quật khởi mà mở ra. Lúc này đi làm phiền người đứng đầu, chẳng phải có vẻ như chúng ta quá mức không có năng lực sao?
Nam Vô liếc mắt nhìn Hồng Mông một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi từ trước tới nay chưa từng thật sự dung hợp với Nhân tộc từng, thế nào toàn thân lại lây nhiễm nhân tính như vậy?
Hồng Mông khẽ nhíu mày:
- Lời nói của ta chỉ là lời nói thật mà thôi.
Lúc này Vô Lượng nhìn ba người, nói:
- Ở thế giới Nhân tộc này trong năm tháng quá lâu, hiển nhiên đều sẽ phải chịu khí tức ở đây ảnh hưởng. Không nên lại bởi vì chuyện này mà tranh cãi nữa. Điều này không có gì đáng để tranh cãi. Ta tán thành với kiến nghị của Hồng Mông. Đừng để cho Nhân tộc kia lại hỏng chuyện của chúng ta. Giết hắn, kết thúc tất cả những điều này. Lục đạo luân hồi bởi vì Nhân tộc quật khởi mở ra. Chúng ta hoàn toàn có thể tự mình đi đến chống đỡ những tu sĩ Nhân tộc. Sau đó, để cho Nhân tộc quật khởi, trở nên không thể nghịch chuyển. Vậy là đủ rồi.
Sở Tuệ hình như cũng không đồng ý làm như vậy. Nhưng đã có hai người ủng hộ, nàng liền im lặng, nhìn về phía Nam Vô.
Bên kia Nam Vô, nhíu mày trầm tư. Hình như hắn có chút do dự.
Hồng Mông nói:
- Loại chuyện này còn có cái gì đáng để do dự sao? Chúng ta chờ đợi Vô Lượng Kiếp quang âm. Ta không muốn tiếp tục dừng lại ở thế giới này nữa. Ta chán ghét tất cả mọi thứ trong thế giới này.
Vô Lượng cũng nói:
- Không sai, không cần do dự nữa. Ra tay đi.
Lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến một âm thanh hư vô mờ mịt. Giọng nói này vừa vang lên, bốn đại tôn giả nhất thời đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kích động. Trong ánh mắt, lại có lệ quang thoáng hiện!
Có thể khiến cho phù văn tính mạng lạnh như băng này sinh ra tâm tình như vậy, bên trong đương đại, chỉ có một người.
Chính là người đứng đầu viện thế lực lớn.
Âm thanh kia đặc biệt mờ ảo, mang theo sự linh hoạt kỳ ảo vô tận:
- Nhân tộc quật khởi, là bởi vì hắn.
Cũng chỉ có một câu nói như vậy, không có gợi ý dư thừa, không có bất kỳ gợi ý nào!
Nhưng trong nháy mắt bốn Đại tôn giả lại hiểu rõ.
Nhân tộc này... Không thể giết!
Trên mặt Hồng Mông và Vô Lượng đều lộ ra vẻ không cam lòng.
Hồng Mông thậm chí lớn tiếng nói:
- Người đứng đầu, không giết hắn, nếu chẳng may hắn tìm được vị nguyên linh năm xưa kia, biết được tất cả mọi chuyện trong quá khứ, sau đó tự tay hủy diệt Nhân tộc. Chúng ta chẳng phải là...
- Sẽ không. Hắn sẽ không làm như vậy. Lục đạo luân hồi mở ra, đã thành một xu thế tất nhiên. Trên thực tế, lục đạo luân hồi đã phải bắt đầu chuyển động.
Trong hư không, âm thanh hư vô mờ mịt vang lên lần nữa. Lần này, lại cho bốn Đại tôn giả sự an ủi lớn lao.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào? Tiếp tục ở lại đây chờ đợi như vậy sao?
Hồng Mông tôn giả hỏi.
Trong hư không, âm thanh hư vô mờ mịt kia lại không có vang lên nữa. Không cho hắn câu trả lời.
- Người đứng đầu có thể phối hợp trả lời hai lần, đã là một loại kỳ tích.
Nam Vô ở bên cạnh nhẹ giọng nói.