Thí Thiên Đao

Chương 2591: Ở Quy Khư (2)




Theo Sở Mặc, thế gian này luân hồi hôm nay đối với người tu hành mà nói, thật ra là một việc rất có lợi.

Bởi vì chỉ cần đến cảnh giới nhất định, có thể thông qua một ít thủ đoạn, khiến cho khi thọ nguyên của mình tiêu hao hết, trong quá trình luân hồi chuyển thế mang theo tất cả trí nhớ của kiếp trước!

Cứ như vậy, những người này chỉ cần không phải quá xui xẻo, sau luân hồi, sinh ra không cần quá lâu, có thể quay trở lại tu luyện cảnh giới đi qua. Sau đó còn có thể lấy ra tài nguyên gửi ở nơi trước đó không muốn người khác biết, khiến cho tốc độ tu luyện của mình trở nên nhanh hơn.

Chỉ có điều loại luân hồi này là có thiếu hụt!

Nó nhìn qua càng giống như là một cái chết tuần hoàn, sẽ dẫn đến cường giả càng mạnh hơn, người yếu vĩnh viễn không có ngày nổi danh.

Đây là một loại không công bằng cực lớn.

Tuy nói thế gian này ban đầu vốn cũng không có công bằng gì đáng nói. Nhưng đối với Thiên Đạo mà nói, lại là cần công bằng tương đối.

Nói ví dụ như, dựa theo công đức và khí vận, để bản thân Thiên Đạo đưa ra lựa chọn phải làm luân hồi thế nào. Mà không phải là tu sĩ càng cường đại, càng có thể tiến hành đủ loại lựa chọn.

Sau khi gặp mặt Tử Kim Thiên Chủ mấy ngày, Sở Mặc vẫn đang suy nghĩ chuyện này. Hắn đang suy nghĩ, giống như mình trải qua những luân hồi trước đó, nhìn như rất thật, nhưng trên thực tế những luân hồi này đều được chế tạo ra, không có quan hệ gì với Thiên Đạo.

Nếu như thế gian một lần nữa mở ra lục đạo luân hồi, như vậy, loại chuyện chín lần luân hồi của hắn trước đó, chắc hẳn cũng sẽ không phát sinh nữa.

- Đối với một đại thế giới mà nói, mở ra lục đạo luân hồi là một chuyện rất cần thiết.

trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ.

Từ ngày Tử Kim Thiên Chủ rời đi, vẫn không cho bất cứ tin tức gì của hắn. Sở Mặc cũng không nóng vội. Bởi vì muốn tìm ra lần trước ai là người đóng lục đạo luân hồi, cũng không đơn giản như vậy.

Đầu tiên, đây cũng có thể là chuyện không biết lâu tới mức nào. Có thể... Là trước Vô Lượng Kiếp!

Bởi vì, phù văn tính mạng rốt cuộc đi tới thế giới này đã bao nhiêu năm, cũng gần như không có ai biết.

Chỉ biết một điểm: Phù văn tính mạng ở thế giới này đã quá nhiều năm! Đã lâu đến mức có thể đi ngược tới thượng du của dòng sông thời gian.

Thời gian đã qua rất lâu. Tử Kim Thiên Chủ bên kia vẫn không động tĩnh gì. Mãi cho đến Sở hai huynh muội Mặc và Sở Tuệ gần như sắp nối mạng lưới phù văn trên toàn bộ Tử Kim Thiên, Tử Kim Thiên Chủ bên kia cuối cùng mới truyền tức cho cho Sở Mặc.

Trên bản tin phù văn, chỉ có hai chữ.

- Quy Khư.

Sở Mặc thấy hai chữ này, toàn thân đều trực tiếp sợ ngây người. Hắn thậm chí có cảm giác hoàn toàn không thể tin tưởng được. Bởi vì điều này thật sự là có chút... Quá kỳ diệu!

Quy Khư!

Thế gian này, chẳng lẽ còn có người thứ hai tên là Quy Khư?

Nếy không, đó phải là một thế giới Bàn Cổ này!

Nó đã từng là khu vực thần bí ở nhân giới.

Đối đã Sở Mặc trước kia mà nói, đó quả thực xem như là một khu vực rất lớn, hơn nữa rất thần bí. Nhưng càng về sau, cảnh giới Sở Mặc cao thâm sau, khi hồi tưởng về chỗ đó, cũng không cảm thấy nơi đó có bao nhiêu thần bí.

Bởi vì lấy cảnh giới của hắn có thể bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào dùng một ý niệm tiến thành quét hết toàn bộ Quy Khư ở ngay trong thức hải tinh thần của mình. Ở trong đó có bí mật gì, hắn nhất định có thể biết được trước tiên.

Cho nên, Sở Mặc suy nghĩ một chút, lại gần như hủy bỏ suy đoán này.

Chỉ có điều, theo sát phía sau, Tử Kim Thiên Chủ lại chia sẻ với hắn một tin tức, trên đó viết:

- Quy Khư, nơi lớn vô tận. Năm xưa từng bị Bàn Cổ mang đi.

Trong lòng Sở Mặc chấn động mạnh!

Nếu như nói vừa rồi hắn gần như muốn hủy bỏ suy đoán kia. Như vậy, sau khi nhìn thấy tin tức này của Tử Kim Thiên Chủ, Sở Mặc đã có thể hoàn toàn xác định: Quy Khư... Phải là Quy Khư kia!

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi có chút tự trách. Nếu như trước đó có thể sử dụng một ít thời gian, cố gắng thăm dò Quy Khư một chút, nói không chừng cũng sớm có thể phát hiện bí mật bên trong này.

Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, Quy Khư đích xác rất thần bí.

Năm xưa đám người gia gia bọn họ chôn mình ở Quy Khư, tất cả đều lấy một loại trạng thái rất quỷ dị sống trong năm tháng vô tận. Nói cách khác, lấy loại cảnh giới của bọn họ lúc đó, không có khả năng sống qua nhiều năm như vậy.

Càng về sau, Sở Mặc lại hiểu ra, đám người gia gia bọn họ, ngoại trừ một bộ xương lớn ra, còn lại thật ra cũng không có chết!

Bộ xương lớn là chết thật sự. Nhưng sau khi đến Quy Khư, nó lại có thể lấy trạng thái bộ xương khô sống lại. Cho tới bây giờ, bộ xương khô đã tiến vào cảnh giới Đại Tổ, thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể một lần nữa hóa thành một nhân loại. Nhưng nó lại sớm quen với loại hình thái đó, cũng không muốn lại biến thành loài người.

Đại Công Kê đã từng nói, Quy Khư rất thần bí.

- Đây là vấn đề nhãn giới...

Sở Mặc không nhịn được cười khổ tự giễu. Sau khi đạt cảnh giới cao, bao giờ cũng theo bản năng cảm thấy bên cạnh mình không có gì là không thể thăm dò. Chung quy cho rằng một đạo thần thức đưa qua, có thể thu hết tất cả vào trong mắt.

Lại không nghĩ rằng, có vài thời điểm, bí mật lại ở bên cạnh mình. Chỉ có điều không phát hiện ra mà thôi.

Nếu như có thể tìm được vị tồn tại đóng lục đạo luân hồi năm xưa kia, như vậy, tất cả âm mưu của viện thế lực lớn hiện tại thật ra đã có thể hoàn toàn hóa giải.

Đến lúc đó, cũng không cần phải giống như bây giờ, tất cả đều dựa vào tính toán, dựa vào suy đoán. Căn bản không chiếm được một đáp án tinh chuẩn.

Trong lòng Sở Mặc luôn có một cảm giác, viện thế lực lớn bên kia muốn mở ra lục đạo luân hồi, cũng không đơn giản như vậy. Hơn nữa, gần đây bọn họ liên tiếp bày ra bố cục, bao gồm Thần Toán lão nhân, bao gồm khiến cho bốn Đại Thiên Chủ phối hợp với mình... Tất cả những thủ đoạn này, theo Sở Mặc thấy, luôn có một cảm giác giống như vẽ rắn thêm chân. Dường như bọn họ đang cố ý tìm việc cho mình và bốn Đại Thiên Chủ.

Sở Mặc chưa vội đáp lại Tử Kim Thiên Chủ. Hắn trước tiên tìm đến chỗ Sở Tuệ, sau đó cùng Sở Tuệ thương lượng, để cho nàng đi tới thế giới Tiêu Diêu Thiên nối mạng lưới phù văn. Bản thân mình thì quay về thế giới Bàn Cổ một chuyến.

Sở Tuệ thậm chí không hỏi Sở Mặc muốn trở về làm gì. Chính nàng hiểu rất rõ trên người mình có một vài vấn đề. Bởi vì có một số việc ngay cả chính nàng cũng không khống chế được.