Nàng cười híp mắt nhìn Sở Mặc:
- Ca, thế nào? Ta có giỏi không?
Sở Mặc xoa cằm gật đầu, nói:
- Cảm giác... muội bố trí chỗ này, lại giống như là một quán trà?
- Hừ!
Sở Tuệ lộ ra vẻ mặt cao ngạo, hừ một tiếng. Nàng lập tức vung tay lên:
- Đáng ghét đáng ghét... Lại nói người ta bố trí ra cửa hàng giống như quán trà. Thật là!
Trong nháy mắt toàn bộ cửa hàng lại thay đổi một hình dáng, nhìn qua rực rỡ, muốn hào khí bao nhiêu có hào khí bấy nhiêu.
Khóe miệng Sở Mặc giật giật vài cái:
- Cái này như là hộ gia hung bạo.
Sở Tuệ trợn mắt, tiếp tục bố trí.
Lần này, nhìn qua cao quý trang nhã. Nếu so với vừa rồi, rõ ràng tốt hơn nhiều. Sở Mặc liên tục gật đầu, thật ra trong lòng cũng không xem trọng lắm. Chỉ có điều sợ nha đầu kia nổi giận, hắn vẫn rất lý trí không tiếp tục đưa ra ý kiến.
Sở Tuệ cũng hiểu được lần này làm không tệ. Sau đó nàng trực tiếp đi ra bên ngoài, chỉ một ngón tay. Một bảng hiệu nhất thời xuất hiện ở trên mặt tiền của cửa hàng.
Sở Mặc vừa thấy cái bảng hiệu kia, thiếu chút nữa thì cười phá ra.
Trên tấm bảng sử dụng văn tự của Thiên Nhân tộc, viết mấy chữ lớn... Dám đến lại dám đưa!
Sở Mặc cuối cùng vẫn nhịn không được, nhìn Sở Tuệ nói:
- Ta nói muội muội à, bảng hiệu này của muội muội... Có thể nhìn ra cái gì? Cái gì gọi là dám đến lại dám đưa hả?
- Rất đơn giản. Các Thiên Nhân có cá tính nhất, nhìn thấy bảng hiệu này, nhất định sẽ giống như ca ca, trong lòng rất hiếu kỳ, không biết chúng ta nơi này là đang làm gì. Sau đó, nhất định sẽ tiến đến xem náo nhiệt. Chờ sau khi bọn họ đi vào, chúng ta lại giới thiệu cho bọn họ về bản tin mạng lưới phù văn, trực tiếp biếu tặng thì không phải xong rồi sao?
Sở Tuệ lộ ra vẻ mặt đương nhiên.
Sở Mặc thật sự có chút bất đắc dĩ.
Chỉ có điều khiến cho Sở Mặc không nghĩ tới chính là, nơi thế này... thật sự vẫn có người tiến vào. Không thể không nói, cái này cũng quả nhiên là một chuyện tà môn.
Chỉ có thể nói Sở Tuệ đối với Thiên Nhân tộc, xem như đã tìm hiểu đủ sâu. Đối với thói quen của Thiên Nhân, nàng cũng biết rất rõ. Tuy rằng việc này, bất cứ tu sĩ cường đại nào dụng tâm một chút cũng có thể làm được. Nhưng rất khó có thể giống như Sở Tuệ, sử dụng thủ đoạn đơn giản nhất, tích trữ tất cả số liệu ở trong đầu của mình. Thời điểm muốn sử dụng tới, trực tiếp chuyển ra là được.
Mà điều này cũng có thể là sự khác biệt lớn nhất giữa phù văn tính mạng và nhân loại.
Thiên Nhân đầu tiên tiến đến, là một tiểu nữ hài nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi. Nàng rất xienh đẹp, giống như một con búp bê. Mái tóc màu vàng, vô cùng mềm mại, thả dài trên vai. Nàng mặc váy công chú toàn thân màu hồng nhạt. Loại thiếu nữ này đi đến chỗ nào cũng sẽ bị nhiều người chú ý.
Sở Tuệ nhìn thấy tiểu nữ hài này, không nhịn được mặt mày rạng rỡ khích lệ nói:
- Tiểu muội muội thật xinh đẹp!
Trong lòng Sở Mặc cảm thấy rất bất đắc dĩ. Chỉ từ cử chỉ, hành vi và ngôn ngữ trên nét mặt của Sở Tuệ phán đoán, tin tưởng không có bất kỳ kẻ nào sẽ cho rằng nàng là một phù văn tính mạng.
Nhìn bộ dạng chính là nhân loại!
Tuy rằng trong Thiên Nhân cũng có loại này, nhưng số lượng rất hạn hữu. Bởi vậy, người thiếu nữ này được Sở Tuệ khích lệ rất không có hứng thú. Âm thanh ngọt ngào nhu nhu nói:
- Tỷ tỷ cũng rất đẹp. Từ trước đến nay ta chưa thấy qua người nào xinh đẹp giống như tỷ tỷ đâu.
Sở Tuệ lộ ra vẻ mặt hài lòng, gật gật đầu nói:
- Ừ, ta biết.
- Muội biết...
Trên trán Sở Mặc lại xuất hiện càng nhiều vạch đen. Chỉ có điều nhìn tiểu nữ hài hoàn toàn không có dáng vẻ gì ngoài ý muốn, Sở Mặc thoáng một chút liền hiểu ra, đây chính là một loại phương thức khai thông của Thiên Nhân.
Hắn đột nhiên cảm giác được, mình ở tại chỗ này có chút dư thừa.
Lúc này, thiếu nữ giống như búp bê hỏi:
- Xin hỏi tỷ tỷ, các ngươi là muốn đưa cái gì? Là đại ca ca đẹp trai này sao?
Nói xong, đôi mắt nàng tinh thuần sáng ngời nhìn chằm chằm vào Sở Mặc hồi lâu. Tuy rằng nhìn qua có chút ngượng ngùng, nhưng rất hiển nhiên, nàng chắc hẳn thích loại hình như Sở Mặc này hơn.
Sở Mặc rất muốn bấm một pháp quyết ẩn thân lập tức biến mất!
Mình không đi gây sự với Vô Lượng Thiên Chủ, tại sao phải theo Sở Tuệ đến nơi đây?
Lúc đầu hắn lo lắng để một mình Sở Tuệ ở chỗ Thiên Nhân tập trung. Nhưng bây giờ hắn xem như đã nhìn ra, cho dù không có hắn, Sở Tuệ ở chỗ này nhất định là hoàn toàn không có chút vấn đề gì. Thậm chí, có thể sẽ còn như cá gặp nước.
Sở Tuệ che miệng cười khẽ, lắc đầu nói:
- Đại ca ca này thì không thể tặng cho muội. Chỉ có điều, tỷ tỷ có thể tặng cho muội thứ khác.
Nói xong, Sở Tuệ lấy từ trên người ra một cái bản tin đời mới.
Thiếu nữ giống như búp bê kia vừa nhìn, mũi liền không nhịn được hơi nhíu lại một cái, sau đó nói:
- Thứ này à... Thứ này ta cũng có! Cái này cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ có điều, tại sao các ngươi còn muốn đưa? Cái này không phải cần dùng tiền mua sao?
Sở Tuệ giống như một tiểu ác ma, hì hì cười:
- Tiểu muội muội, cái này của tỷ tỷ có thể tốt hơn nhiều so với cái của các muội. Nào nào nào, qua đây. Tỷ tỷ biểu diễn cho muội xem.
Cứ như vậy, thiếu nữ khả ái hoa quý Thiên Nhân Tộc trực tiếp đã bị nữ ma đầu Sở Tuệ này đưa cho. Cách nhiều năm sau, thời điểm người thiếu nữ này đã trở thành một ngôi sao nổi bật ở trên mạng lưới phù văn, mỗi lần nàng hồi tưởng lại chuyện này, chung quy luôn cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa tiếc nuối.
Bởi vì nàng lại may mắn nhìn thấy vị Chân Thần này, còn có một vị tỷ tỷ chúa tể khác. Nhưng tiếc nuối... Lại là khi đó nàng căn bản không biết hai người kia đang làm gì. Chỉ bởi vì hiếu kỳ, mới khiến nàng tiến vào bên trong cửa hàng này.
Chỉ có điều, cũng chính là một lần ngẫu nhiên kia, trực tiếp thay đổi cả đời của nàng.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ lộ ra vẻ mặt chấn động kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn Sở Tuệ, ngây ngốc hỏi:
- Phía trên này... Phía trên kia này... đều Nhân tộc?
Nha đầu kia cũng không ngốc. Tuy rằng trên phương diện tướng mạo Nhân tộc và Thiên Nhân không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt gì. Nhưng trên khí chất và lời nói cử chỉ vẫn có khác biệt rất lớn. Quan trọng hơn chính là thứ Sở Tuệ cho thiếu nữ này nhìn, tất cả đều sử dụng ngôn ngữ nhân loại.
- Đúng vậy. Muội có kỳ thị đối với nhân loại sao?
Sở Tuệ hỏi.