Thí Thiên Đao

Chương 2544: Ngươi chỉ có hiện tại (1)




Hắn đánh cược thua, tiền đặt cược là hắn nhất định phải biến thành một tiểu hài tử cởi truồng, sau đó tính một quẻ cho tu sĩ Nhân tộc tới tìm hắn, miễn phí đưa ra một ít tin tức. Nếu như tu sĩ Nhân tộc kia cho hắn một khối đường, như vậy, hắn mới có thể trở về dáng vẻ ban đầu. Nếu không, hắn vẫn phải lấy hình tượng tiểu hài tử xấu xa, đi lại ở thế gian này. Mãi đến khi có người cho hắn đường mới thôi.

Điều này nhìn qua, giống như là một trò đùa dai giữa những tiểu hài tử. Nhưng Thần Toán lão nhân và người đặt cược với hắn đều hiểu rất rõ, đó cũng không phải là trò đùa dai. Mà là có thâm ý.

Điều này cũng đủ để nói rõ, năng lực của người đặt cược với hắn, ở trên phương diện bói toán muốn mạnh hơn Thần Toán lão nhân!

Việc này, bản thân Thần Toán lão nhân cũng không tính toán đến, nhưng đối phương lại tính đến!

Đây là năng lực!

Năm xưa, vị đánh cược cùng Thần Toán lão nhân chính là Bàn Cổ!

Loại chuyện này nói ra, sợ là không ai sẽ tin tưởng. Vị thần này vô cùng dũng mãnh bá đạo vô song, mạnh nhất đương đại, ở phương diện này lại có thể còn có năng lực xuất chúng như thế.

Năm đó Thần Toán lão nhân đã từng hỏi qua, nếu ngươi cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể tính đến, vì sao còn muốn khuất phục ở dưới sự an bài của vận mạng?

Kết quả, khi đó Bàn Cổ nói với hắn một đoạn đến nay vẫn còn là ký ức tương đối mới mẻ trong đầu hắn.

Bàn Cổ lúc đó nói:

- Ta tất nhiên có thể không khuất phục nắm vận mạng trong tay. Ta tất nhiên có thể phản kháng tất cả những điều này. Trong tay ta có búa Bàn Cổ, bên hông ta có Thí Thiên Nhận!

Đúng vậy, chính là Thí Thiên Nhận!

Mà không phải là... Bàn Cổ Liệp Đao gì đó.

Cái gọi là Bàn Cổ Liệp Đao, đây là người khác đặt tên!

Cây đao này vốn chính là làm cho Thí Thiên!

Bàn Cổ nói:

- Ta có tất cả những điều này, trời vô đạo, ta liền chém trời; người vô đạo, ta lại giết người; Chúng sinh vô đạo... Ta làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn tàn sát chúng sinh sao?

Thần Toán lão nhân lúc đó nói:

- Chúng sinh vô đạo, liền tàn sát chúng sinh.

Kết quả, Bàn Cổ lắc đầu:

- Không được. Pháp tắc của thế gian này so với trong sự tưởng tượng của ngươi, thật ra có chút không giống. Cũng không phải giống như ngươi nghĩ, có tồn tại cao cao tại thượng, chúa tể tất cả thế gian gì đó. Thật ra tất cả đều là chúa tể của số mệnh. Mà cái gọi là số mệnh, chính là một phần... trong luân hồi.

- Luân hồi này là cái gì?

Lúc đó Thần Toán lão nhân hỏi.

- Luân hồi, là pháp tắc.

Lúc đó Bàn Cổ chỉ nói những lời này, sau đó liền rời đi.

Sau đó nữa, cũng không lâu lắm, lại truyền đến tin tức Bàn Cổ bị bốn Đại Thiên Chủ tính kế, thân thể và tinh thần chia lìa, lần lượt bị trấn áp.

Lúc đó, tin tức này có thể nói là chấn động tất cả sinh linh có tư cách biết chuyện này trong toàn thế giới.

Nhưng sau khi Thần Toán lão nhân biết được, phản ứng đầu tiên của hắn căn bản là không tin tưởng!

Hắn cho rằng đây quả thực là vô nghĩa!

Thế gian này có ai có thể trấn áp Bàn Cổ?

Không nói đến thân phận Chân Thần này của Bàn Cổ, có sinh linh nào có thể trấn áp hắn được? Chỉ nói về năng lực bói toán của Bàn Cổ, ở thế gian này, cũng tuyệt đối không có người nào hơn hắn!

Một tồn tại như vậy, sẽ để cho người khác tính kế được sao?

Càng chưa nói ở trong lòng Thần Toán lão nhân, nhân loại... Mới là chủng tộc thông minh nhất trên đời này.

Căn bản cũng không có một điểm nào có thể tin được!

Hắn căn bản không tin tưởng Bàn Cổ sẽ thật sự bị trấn áp. Một tồn tại kinh diễm Vạn Cổ như vậy, bốn Đại Thiên Chủ ở trước mặt hắn, ngay cả xách giày cũng không xứng!

Chuyện này, sau khi Thần Toán lão nhân biến đổi thành tiểu hài tử xấu xa, vô số năm tháng sau đó cũng không nghĩ ra.

Nhưng vào hôm nay, khi nhìn thấy Sở Mặc, trong lúc bất chợt hắn thoáng cái giống như hiểu ra, giống như là hoàn toàn Khai Khiếu. Loại cảm giác giống như bị nước lạnh xối xuống đầu, khiến cho hắn thiếu chút nữa chảy ra nước mắt vì vui mừng.

- Ta hiểu được.

Hắn thì thào nói.

Hóa ra, Bàn Cổ để ý chính là pháp tắc của thế gian này! Là luân hồi! Là khiến cho chúng sinh hiểu ra!

Thế giới này, chúng sinh vô đạo. Thân là vị thần cường đại nhất, hắn tuy rằng có thể vung đao chém hết chúng sinh. Nhưng hắn lại không có làm như vậy.

Bởi vì làm như vậy, cũng chẳng khác nào đang phá hủy quy tắc.

Loại quy tắc này là quy tắc bản nguyên chân chính. Một khi bị phá hủy, như vậy thế giới này cũng lại tan vỡ, biến mất vĩnh viễn.

- Người trẻ tuổi, ta bói toán cho ngươi một quẻ.

Thần Toán lão nhân nhìn Sở Mặc, hít sâu một hơi. Hắn nói:

- Bốn Đại Thiên Chủ, thật ra vẫn luôn đang tìm một cơ duyên. Cơ duyên này là có liên quan đến luân hồi. Có thể nói, ở thế gian này, ai nắm luân hồi trong tay, ai... Chẳng khác nào nắm tất cả trong tay! Nhưng cho đến tận bây giờ, có thể có cơ hội đi nắm sinh linh luân hồi trong tay, ta chỉ gặp qua một người.

Sở Mặc thở dài:

- Bàn Cổ sao?

Thần Toán lão nhân gật đầu:

- Là hắn. Chỉ có điều, hắn cũng không có đi nắm luân hồi trong tay. Có thể, hắn cảm thấy, hắn cũng không thích hợp để làm chuyện này.

- Ta cũng không thích hợp.

Sở Mặc nói.

Thần Toán lão nhân liếc hắn một cái, gật đầu:

- Ngươi thật sự không thích hợp. Trong lòng ngươi có quá nhiều ràng buộc. Người giống như ngươi, lại có thể có thể thành thần, cũng là một chuyện kỳ lạ.

- ...

Sở Mặc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau đó, Thần Toán lão nhân ngồi ở chỗ đó, bắt đầu bói toán cho hắn.

Rất lâu, rất lâu.

Nếu như dựa theo thời gian tới tính toán, có ít nhất hơn một ngàn một Bàn Cổ năm trôi qua. Thần Toán lão nhân mới rốt cục mở hai mắt ra. Ánh mắt hắn nhìn Sở Mặc, tràn ngập kỳ dị.

- Ngươi không thuộc về quá khứ, ngươi cũng không thuộc về tương lai. Ngươi chỉ thuộc về kiếp này.

Sở Mặc nhíu mày. Hắn không hiểu rõ được ý tứ của Thần Toán lão nhân.

Không thuộc về quá khứ, hắn có thể hiểu được. Nếu không, hắn cũng không phải là một nhóm linh hồn nhân loại được Bàn Cổ mang thân thể vào thế giới cổ thần kia. Hắn hẳn phải từ thân thể linh trên thế giới cổ thần trên thế giới sinh ra, sau đó có huyết mạch cổ thần.

Nhưng không thuộc về tương lai... điều này khiến Sở Mặc có chút nghi ngờ.

Bởi vì trong một trận chiến đấu trước đó, hắn từng tận mắt nhìn thấy, một đạo đao quang sáng như tuyết đến từ trong dòng sông dài năm tháng, giúp hắn một tay.

Một đòn kia, theo Sở Mặc, tuyệt đối là do tay hắn cầm Thí Thiên chém ra một đao!

Không thể nào là người khác!