Hơn nữa, thế giới mang tới cho hắn hy vọng vô cùng vô cùng... Nhân loại mình có thể nắm thế giới trong tay, nhưng tài nguyên sắp tiêu hao hết!
Lý Trí cũng biết nguyên nhân tài nguyên sắp tiêu hao hết. Trong lòng của hắn cũng đặc biệt bội phục.
Bởi vì dựa vào ba tòa pháp trận, lại hoàn toàn hại chết bốn vạn tu sĩ cảnh giới Đại Tổ của liên quân bốn Đại Thiên ở nơi đó. Quả nhiên là độc nhất vô nhị. Tuyệt đối là chưa từng có ai.
Cũng khó trách bên trong Vô Lượng Thiên, các Thiên Nhân đều giống như phát điên đi khắp nơi muốn giết chết nhân loại. Hóa ra ở trên thế giới bên ngoài này, Nhân tộc đã lợi hại đến mức độ này. Bốn vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ trong liên quân của bốn Đại Thiên, không có khả năng giống như những Thiên Nhân Đại Tổ bình thường. Ngay trong bọn họ, tùy tiện một người đi ra, cũng có thực lực mạnh mẽ gần với Giới Chủ!
Kết quả, hơn bốn vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, tất cả đều chôn vùi ở bên trong thế giới Bàn Cổ.
- Vậy các ngươi hiện tại?
Lý Trí rất muốn biết, đám người kia bây giờ tính thế nào. Bởi vì dù sao bọn họ cũng là tới để cướp bóc, mà không phải là tới cứu người. Chỉ có điều, nhìn tình hình, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được. Cho nên trong lòng Lý Trí, cũng không có tâm tình hốt hoảng.
Ma Quân trực tiếp ném ra một quả cầu nhỏ cho Lý Trí, sau đó lại ném cho hắn một khối vuông nhỏ màu đen.
- Quả cầu hình tròn là tiểu thế giới ta luyện hóa ra. Bên trong có thể dung nạp mười vạn vạn sinh linh. Hiện tại, cho người của ngươi tiến vào quả cầu này. Sau đó, thông qua khối vuông nhỏ màu đen này để liên lạc với chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta tự nhiên sẽ cho người tiếp ứng ngươi. Chỉ có điều, nhất định phải nhanh!
Trong lòng Lý Trí hiểu rất rõ ràng, tốc độ nhất định phải nhanh mới được. Nếu không, chờ những tu sĩ Thiên Nhân kia kịp phản ứng, khi đó sẽ thật sự không còn đường lui, không có cách nào thoát đi.
Cho nên Lý Trí rất bình tĩnh gật đầu:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của mình, dẫn theo tất cả Nhân tộc!
Chuyện cho tới bây giờ, thế giới Bàn Cổ đã là một mảnh Niết bàn cuối cùng cho Nhân tộc trên toàn bộ Vô Lượng Thiên. Cho dù tài nguyên nơi đó khô cạn, cũng không có vấn đề gì. Chí ít, ở chỗ đó, bọn họ sẽ không bị những sinh linh khác chèn ép. Chí ít, bọn họ không cần lo lắng phải ăn bữa nay lo bữa mai cho mình.
Cho nên, Lý Trí tin tưởng, thậm chí không cần mình động viên, Nhân tộc ở đây đều sẽ theo hắn rời khỏi đây. Về phần những địa phương khác, nói vậy... tình hình như thế?
Đám người Ma Quân kia trực tiếp cáo từ Lý Trí, rời khỏi nơi này.
Lý Trí lại bắt đầu chuyện mình nên làm. Động tác của hắn rất nhanh.
Trong năm tháng vô tận tới nay, ở trên mặt đất này, hắn cũng thành lập được danh vọng cực cao.
Sau khi đám người lão đạo sĩ nghe được chuyện này, tất cả đều kích động vô cùng.
Đối với bọn họ mà nói, tài nguyên khô cạn có thể như thế nào? Chỉ cần có thể an tâm sống, chỉ cần có thể an tâm sinh hoạt, đã tốt hơn so với ở lại đây gấp một vạn lần!
Cho nên, tất cả Nhân tộc trong Cẩm Tú Sơn Hà bao gồm cả lão đạo sĩ, tất cả đều đặc biệt phối hợp. Tài nguyên bọn họ có thể mang đi, đều sẽ mang đi!
Gần như có thể đạt tới trình độ đào xuống ba tấc đất. Thậm chí ngay cả Lý Trí cũng chỉ nhìn lướt qua, thúc giục người phía dưới, để cho những người đó không cần mang theo những thứ đổ nát đi.
Cho dù tài nguyên của thế giới Bàn Cổ có khô cạn tới mức nào, cũng không đến nổi ngay cả một ít cây cỏ tầm thường cũng không có chứ? Còn có thể là một mảnh sa mạc nữa sao?
Chỉ có điều những dân chúng bách tính này trả lời, cũng khiến cho trong lòng Lý Trí chua xót.
- Để cho chúng ta mang đi một ít thôi. Mặc dù ở đây không thuộc về chúng ta, nhưng chúng ta chung quy đã sống ở nơi này rất nhiều năm. Ở đây... cũng là quê nhà của chúng ta. Hiện tại phải rời đi, mang theo một cái cây, một cọng cỏ, coi như là một loại kỷ niệm.
…
Không nhắc tới những Nhân tộc ở Cẩm Tú Sơn Hà rời đi như thế nào. Chỉ nói tới đoàn người của Ma Quân. Lần này ra đi, trong lòng của bọn họ cũng có chút nặng nề.
Ban đầu, thật sự là quần áo nhẹ nhàng ra trận, chưa nói tới có áp lực gì. Dù sao gặp phải cường địch, đánh thắng được thì đánh. Đánh không lại thì bỏ chạy. Loại tâm tính nhìn thấy tài nguyên thì cướp đoạt này, toàn bộ Vô Lượng Thiên, thật ra không có bao nhiêu người có thể làm gì được bọn họ.
Giống như một trộm cướp lẻn lút ở khắp nơi, bất kỳ chỗ nào cũng sẽ không dừng lại quá lâu.
Nhưng bây giờ, sau khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cùng tộc ở Vô Lượng Thiên này, loại tâm tình thả lỏng này đã hoàn toàn biến mất. Nói thật, thật sự không thoải mái gì.
Mọi người đều có một ý thức trách nhiệm nặng nề.
Ngay cả Hầu Tử loại sinh linh trời sinh hiếu động, hiện tại cũng có chút nặng nề.
Chỉ có điều, hắn vẫn khiến cho bầu không khí trở nên sống động. Hắn nói:
- Được rồi, thêm chuyện này, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó. Gặp phải tài nguyên thì cướp. Những Thiên Nhân đó kẻ nào dám phản kháng thì giết! Gặp phải Thiên Nhân giết chết Nhân tộc, chúng ta lại đánh. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại... cũng phải đánh! Sau này, nhìn thấy Nhân tộc, tất cả đều dẫn đi! Thế giới những Thiên Nhân không chào đón bọn họ, thế giới Bàn Cổ chúng ta lại hoan nghênh!
Ma Quân gật đầu, nhìn Hầu Tử:
- Ngươi nói rất có lý.
- Ta vẫn luôn rất có đạo lý!
Biểu tình trên mặt Hầu Tử rất cao ngạo.
Sau đó, đoàn người này bay thẳng vào sâu bên trong đại thế giới đến Vô Lượng Thiên.
Ba đội nhân mã khác cũng gặp phải chuyện tương tự.
Tất cả mọi người từ thân phận một đám người cướp đoạt, chuyển thành một đám đoàn đội ừa cướp đoạt vừa cứu người, đưa đi.
Vô Lượng Thiên quá lớn. Tốc độ tin tức truyền lại tuy rằng rất nhanh, nhưng ở đây dù sao cũng là chỗ biên cương. Cho nên nhất thời, chuyện xảy ra nơi này, còn chưa khiến cho Thiên Nhân cảnh giác quá nhiều. Chỉ bắt đầu lưu truyền ở trong phạm vi nhỏ, nói có một đám nhân loại tu sĩ Đại Tổ khủng khiếp, điên cuồng cướp bóc tài nguyên của Vô Lượng Thiên.
Đợi đến thời gian toàn bộ Vô Lượng Thiên đều chú ý tới chuyện này, đồng thời bắt đầu cảm thấy chấn động kinh ngạc, đội quân Nhân tộc từ thế giới Bàn Cổ xông tới, đã thâm nhập đến sâu bên trong cương vực của Vô Lượng Thiên.
Đó là chân long chân chính bơi trong biển rộng, phượng múa trên chín tầng trời!