Nhưng ngày nào đó, từ tổ tông của bọn họ bắt đầu chờ đợi, cho tới tận hôm nay.
Ở trước hôm nay, hi vọng từ trước tới nay chưa từng giảm xuống. Cho nên rất nhiều người thậm chí đều sinh ra nghi ngờ: Chúng ta thật sự còn có ngày mai nữa sao?
Nhưng lúc này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu rõ!
Có hi vọng, cũng có ngày mai!
Nhân tộc... Không chết!
Đám người Ma Quân, nhìn nhau cười khổ một cái.
Bọn họ thật sự không phải là tới cứu người. Bọn họ tới bắt... Được rồi, là cướp tài nguyên.
Không phải muốn cướp tài nguyên của những Nhân tộc đáng thương này. Mà là muốn đi cướp tài nguyên của những Thiên Nhân trong Vô Lượng Thiên này!
Nhưng tình hình lúc này như thế, bọn họ làm sao có thể dứt áo ra đi.
Bởi vì chỉ cần bọn họ chân trước rời đi, phía sau khẳng định còn có thể có tu sĩ Thiên Nhân đi tới nơi này. Đến lúc đó, mười ngàn vạn sinh linh Nhân tộc của mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà này vẫn sẽ gặp tai họa.
Cho nên...
Ma Quân liếc mắt nhìn Hầu Tử một cái.
Hầu Tử nói:
- Tiểu thế giới trên người ta có thể dung nạp khoảng chừng ngàn vạn sinh linh.
Nói xong, Hầu Tử gãi đầu, nói:
- Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ quá để ý tới những chuyện này. Nếu sớm biết như vậy, ta đã bỏ ra thời gian chế luyện tiểu thế giới kia.
Ma Quân nói:
- Tạm thời vẫn không cần tới các ngươi. Tiểu thế giới trên người ta có thể dung nạp mười vạn vạn sinh linh!
Mọi người cũng không nhịn được đều cả kinh. Có vài người chấn động nhìn Ma Quân. Tuy nói đến loại cảnh giới như bọn họ, muốn chế luyện ra một tiểu thế giới loại gần như có thể dung nạp vũ trụ này cũng không khó khăn. Nhưng đây cũng là một việc tương đối tiêu hao tài nguyên và tâm thần. Không phải loại công trình lớn chỉ cần một ngày hai ngày là có thể hoàn thành.
- Quá tốt!
Lý Trí ở một bên, vô cùng phấn chấn nhìn Ma Quân. Đồng thời trên mặt hắn lại lộ vẻ hâm mộ:
- Xem ra thế giới Bàn Cổ của các ngươi bên kia, tài nguyên tu luyện thật sự quá phong phú! Ta nhiều năm như vậy, chưa từng có thể chế luyện ra một dung nạp tiểu thế giới được mười ngàn vạn sinh linh.
Phong phú?
Đám người Ma Quân nhìn nhau, sau đó khóe miệng tất cả đều kéo lên.
Lý Trí cảm giác có chút không đúng, liền hỏi:
- Thế nào? Ta... Nói không đúng sao?
Lúc này Hầu Tử nhảy ra, cười híp mắt kề vai sát cánh với Lý Trí, nói:
- Huynh đệ, ngươi biết đám người chúng ta tới đây, vốn định làm cái gì sao?
Vẻ mặt Lý Trí mờ mịt lắc đầu. Hắn vốn muốn nói: Không phải tới cứu chúng ta thoát khỏi biển khổ này sao?
Chỉ có điều hắn có đơn thuần thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là người đã sống nhiều năm như vậy, cũng ý thức được khả năng này có phần không đúng.
Một đám tu sĩ Nhân tộc cường đại ở thế giới Bàn Cổ mịt mờ xa xôi, làm sao có thể biết được tới những người ở dải đất tại biên thùy Vô Lượng Thiên sinh sống ăn bữa nay lo bữa mai như bọn họ được?
Sau đó, hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn Hầu Tử, trợn tròn hai mắt:
- Các ngươi... Các ngươi sẽ không phải là... tới đánh Vô Lượng Thiên chứ?
Hầu Tử không nhịn được trợn mắt, khinh thường. Trong lòng hắn thầm nói, hài tử này thế nào lại đơn thuần như vậy? Hắn hướng dẫn từng bước nói:
- Ngươi cảm thấy một đám nhân mã như chúng ta thế này, đủ để đánh Vô Lượng Thiên sao?
Lý Trí lẩm bẩm nói:
- Hình như là có chút không đủ...
- Chỉ là hình như có chút thôi sao?
Vẻ mặt Hầu Tử đầy bất đắc dĩ.
Khóe miệng Lý Trí co giật nói:
- Thực sự là không đủ.
- Vậy ngươi nói chúng ta tới làm cái gì?
Hầu Tử hỏi.
- Làm gì?
Lý Trí hỏi.
- Được rồi, coi như ta nói chuyện với ngươi là một sai lầm.
Hầu Tử trợn mắt, trực tiếp đầu hàng.
Sau đó, hắn truyền một đoạn thần niệm đến trong đầu Lý Trí, bao cho Lý Trí biết tình hình ở thế giới Bàn Cổ, đồng thời cũng nói ra ý định bọn họ tới đây lần này.
Sau khi Lý Trí tiếp nhận đoạn thần niệm này, toàn thân đều có phần không tốt lắm.
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Hầu Tử, lại nhìn đám người Ma Quân bọn họ một chút.
Hai ngàn năm trăm nhiều tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Đại Tổ, không thể không nói, không quan tâm thả tới nơi nào, đây tuyệt đối đều là một lực lượng tương đối mạnh mẽ!
Cho dù là Đại Thiên Chủ, khẳng định cũng không thể thờ ơ.
Nhưng nếu nói hơn hai ngàn tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Đại Tổ này có thể đánh toàn bộ Vô Lượng Thiên. Vậy sợ rằng sẽ trực tiếp khiến cho người ta cười tới chết mất. Đừng nói là hơn hai ngàn Đại Tổ, cho dù là hơn hai vạn tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Đại Tổ, đối mặt với toàn bộ Vô Lượng Thiên thế giới mà nói, cũng giống như muối bỏ biển!
Quả thực quá mức bé nhỏ không đáng kể!
Vô Lượng Thiên, ba nghìn giới.
Tùy tiện một giới nào bên trong đó, chí ít đều có thể điều ra hơn một nghìn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ.
Ba nghìn giới, vậy sẽ có bao nhiêu?
Ba trăm vạn!
Chỉ là ba nghìn giới, có thể điều ra ba trăm vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ.
Đó còn không có tính tới đại lục Vô Lượng Thiên mênh mông vô cùng kia?
Trên đại lục kia lại có bao nhiêu sinh linh Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ?
Là một ngàn vạn? Hay hai ngàn vạn? Hoặc là càng nhiều hơn?
Cái này, sợ rằng ngoại trừ Đại Thiên Chủ ra, thật sự có rất ít người có thể biết được.
Nhưng không cần thiết nói tới những điều này. Số lượng này nhất định là một con số làm cho người ta phải kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Cho nên, hơn hai ngàn tu sĩ Nhân tộc Đại Tổ trước mắt Hầu Tử, tất nhiên không thể nào là tới đánh Vô Lượng Thiên.
Nhưng lá gan của bọn họ cũng có chút quá lớn đi?
Hơn một vạn tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Đại Tổ, đi tới Vô Lượng Thiên cướp đoạt tài nguyên? Chia làm bốn đội nhân mã, mỗi một đội nhân mã chỉ có hơn hai ngàn người.
Ngay cả không phải tới đánh Vô Lượng Thiên, nhưng ở trong mắt Lý Trí, loại hành vi này của bọn họ, cũng không khác gì so với tự sát.
Một khi để cho tu sĩ Thiên Nhân Đại Tổ của Vô Lượng Thiên bên này cảnh giác và phẫn nộ. Như vậy, có khả năng không cần bao lâu, Thiên Nhân của Vô Lượng Thiên bên này, sẽ hình thành một quân đoàn với số lượng khủng khiếp, đến đây giết chết bọn họ.
Loại quy mô này, tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với những người phái ra đánh thế giới Bàn Cổ... vô số lần!
Về điểm ấy Lý Trí dám khẳng định. Bởi vì trước đó là đánh thế giới bên ngoài. Tu sĩ Thiên Nhân vốn đều rất lười biếng, cũng không thích chiến tranh. Nhưng nếu như nhà bọn họ lọt vào sự xâm phạm, bọn họ có lười biếng mấy cũng không thể ngồi yên không để ý đến.