Đúng vậy, đồn đại bên ngoài, cả những gì họ suy đoán chính là như vậy đấy.
Dư nghiệt Phiêu Diêu Cung là Diệu Nhất Nương, vì sợ hãi đã giao kế thừa cho Sở Mặc, sau đó bỏ trốn.
Sắc mặt của Triệu Thanh, trở nên hết sức khó coi, hắn rút trường kiếm sau lưng ra.
Boong boong boong!Trường kiếm ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe sáng.
Trong lòng Triệu Thanh lo lắng, sau đó nhìn quanh:
- Người nào, đi ra cho ta. Giấu đầu lòi đuôi định hù dọa ai đó?
BA!
Trong không khí vang lên một tiếng giòn vang.
Mặt Triệu Thanh, lập tức trúng một cái tát, gương mặt lập tức sưng đỏ lên.
Nhưng làm người ta sợ hãi là vẫn không có bóng người!
- Vô lễ. Đáng chết!Một âm thanh hờ hững vang lên.
Tiếp theo, thân thể của Triệu Thanh phịch một tiếng... Chia năm xẻ bảy!
Cứ như vậy bể ra!
Trường kiếm leng keng rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Một gã hoàng cấp tầng sáu đỉnh cao, Kim Thạch Chi Cảnh cứ thế vô thanh vô tức chết đi!
Sở Mặc nao nao, không kìm nổi lẩm bẩm nói:
- Đã nói là cho ta luyện tập mà...- Người này đáng chết!
Trong không khí truyền đến thanh âm lạnh như băng:
- Những kẻ sau để lại cho ngươi, để ngươi giết đến tởm luôn!
- ...
Quách Hưng và Vạn Trí lui về phía sau mấy bước. Hàn ý đang bao bọc lấy họ. Tâm trí cũng hoàn toàn nguội lạnh!
Năm cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh còn lại há hốc miệng, nhìn nơi Triệu Thanh vừa đứng biến thành đống thịt nát. Dù họ từng giết rất nhiều người, trên tay dính rất nhiều máu. Nhưng vào lúc này vẫn có cảm giác buồn nôn.
- Luyện tập... Thiếu niên này dụ chúng ta đến đây là vì muốn luyện tập sao?
Vạn Trí và Quách Hưng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.Đáng lẽ họ nên phẫn nộ. Nhưng sau khi trơ mắt nhìn Triệu Thanh chết thảm thì lập tức sinh ra thoái ý.
Chuyện hôm nay thật quá quỷ dị!
Thực lực của Triệu Thanh bọn họ rất rõ ràng. Đơn đả độc đấu thì không ai trong hai người họ dám nói thắng được Triệu Thanh.
Một cao thủ như thế, trúng một cái tát liền bể ra. Thậm chí còn không kịp nói một câu.
Đối phương hùng mạnh tới trình độ nào?
Cho dù là Đường chủ... Chỉ sợ cũng không có năng lực này?Giờ này, kế thừa Phiêu Diêu Cung đã bị họ ném lên chín tầng mây.
Phải bảo vệ tính mạng của bản thân. Không thể chết mơ hồ như Triệu Thanh mới là chuyện mấu chốt lúc này.
Lúc này, hai người bọn họ, bao gồm năm cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cùng cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ bao phủ bọn họ.
- Đừng hòng chạy. Âm thanh hờ hững thản nhiên vang lên:
- Các ngươi liều mạng đuổi theo đồ đệ ta, chẳng những muốn giật đồ mà còn muốn giết hắn. Hiện tại đuổi tới nơi có lý nào lại chạy?
Miệng Quách Hưng khô khốc, vẻ mặt chua xót nói:
- Tiền bối... Ta nghĩ, đó là hiểu lầm.
- Đúng đúng, tiền bối, ngài đã hiểu lầm, chúng ta... thật sự đã có tham niệm, nhưng chúng ta không muốn giết Sở công tử!
Vạn Trí theo sau nói.
- Đung vây đúng vậy, tiền bối, chúng ta không muốn giết người. Đều là Triệu Thanh... Là hắn muốn giết người, hắn đã bị trừng phạt, xin tiền bối buông tha chúng ta!
Năm Kim Thạch Chi Cảnh, hoàng kim trưởng lão Thanh Long đường đều sắp khóc lên.
Vốn là một công lao lớn, ai ngờ lại là một cái hố hơn!Quả thực muốn gài người ta chết!
Ai ngờ sau một thiếu niên mười mấy tuổi ở thế tục lại có một đại thần như vậy?
- Hiểu lầm? Hãy bớt nói nhảm đi, giá trị hiện tại của các ngươi là để đồ đệ của ta luyện tập.
Trong không khí, đạo thanh âm kia thản nhiên nói.
- Luyện tập? Tốt tốt, không thành vấn đề, không phải là cùng luận bàn sao? Chúng ta nguyện ý, chúng ta nguyện ý!
Một Hoàng Kim trưởng lão lớn tiếng nói.
- Luận bàn? Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta nghĩ đây là cuộc chiến sinh tử!
Trong hư không, âm thanh thản nhiên vang lên.- Hả?
Hoàng Kim trưởng lão há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Nhưng so cảnh giới, khụ khụ... Ta không có ý xem thường lệnh đồ, ta muốn nói cảnh giới kém hơi nhiều.
Những người khác cũng há miệng, đây là lần đầu bọn họ thấy chuyện này.
Trong hư không vang lên tiếng đạm mạc:
- Không sao, ta sẽ áp chế cảnh giới của các ngươi bằng với đồ nhi ta.
- ...
Vạn Trí và Quách Hưng, cùng với năm Kim Thạch Chi Cảnh đều choáng váng, khóe miệng giật giật.- Tốt lắm, bắt đầu đi, bắt đầu từ hai người các ngươi.
Khi tiếng nói vang lên, Vạn Trí và Quách Hưng đồng thời cảm giác được đan điền của bọn họ như bị thứ gì trói lại, truyền đến cảm giác đau tới phải hét thảm một tiếng.
- Đồ vô dụng!
Trong hư không quát một tiếng.
Tiếp theo, lạnh lùng nói:
- Động thủ đi!
Vạn Trí và Quách Hưng lộ vẻ hoảng sợ.
Hoàng cấp tầng bốn... Thiết cốt cảnh, bọn họ đã bao nhiêu năm quên đi cảnh giớinày? Thậm chí còn sắp quên cảnh giới này là như thế nào rồi.
Khiến họ sợ hãi là đối phương có bản lĩnh áp chế cảnh giới của bọn họ vô cùng chuẩn xác... Áp chế đến đúng hoàng cấp tầng bốn!
Hơn nữa còn là hoàng cấp tầng bốn trung kỳ, xem chừng không hơn kém Sở Mặc là bao.
Đúng là bọn họ có thể áp chế cảnh giới luận bàn với vãn bối. Nhưng loại áp chế đó với phong tỏa đan điền này hoàn toàn khác về bản chất!
Bọn họ tự hành áp chế, bất cứ lúc nào cũng có thể cởi bỏ. Nhưng hiện tại... Hai người họ đều cảm giác được, bọn họ căn bản không có biện pháp phá giải trói buộc kia!Thủ đoạn này, Đường chủ không thể làm được!
Hai người cũng năm Hoàng Kim trưởng lão cùng nghĩ tới một điều: Đây đâu phải chỉ là chênh lệch một chút? Đây rõ ràng là một cái hố lớn!
Cái hố vô cùng lớn!
Nhìn thiếu niên vẫn ngồi hoành đao trên gối, lẳng lặng nhìn bọn họ. Vạn Trí và Quách Hưng kích động muốn chửi tên khốn khiếp này:
- Con bà ngươi sao lại đào cái hố lớn vậy! Ngươi có sư phụ hùng mạnh còn giả ngây thơ với chúng ta? Giả bộ làm kẻ yếu gì chứ? Giả bộ làm thế tục thiếu niên gì chứ? Có thế tục thiếu niên nào như ngươi không?
- Các ngươi còn không động thủ thì sẽ chết.
Trong không khí, âm thanh nhạt nhòa, dường như đã không còn kiên nhẫn:
- Phía sau còn người chờ! Nhanh lên!
Mẹ nó! Ngươi đang tập hợp sao? Còn không nhanh lên? Nhanh lên để chịu chếtsao?
Trong đầu Vạn Trí như bị mười ngàn con nguyên thú bước qua. Hắn cắn răng nói:
- Tiền bối... Đao kiếm không có mắt...
- Cứ việc động thủ, sinh tử tự quyết. Ngươi có bản lĩnh giết đồ nhi ta, ta thả ngươi đi!
Trong hư không, âm thanh kia tràn đầy tự tin.
Vạn Trí cắn răng một cái:
- Tiền bối nói thât sao?
- Ngươi còn dông dài, ta sẽ giết ngươi!Thanh âm hờ hững vang lên:
- Hai!
- Không phải hai số sao?
Vạn Trí và Quách Hưng khóc không ra nước mắt, nhưng chỉ có thể cắn răng lao tới Sở Mặc.