Thí Thiên Đao

Chương 249: Sinh tử ma luyện




Thung lũng này, hai bên đều là núi đá màu nâu. Nhìn qua vô cùng thê lương, đồng thời cũng có khí thế rộng lớn.

Phía dưới thâm cốc là màu xanh um tươi tốt, đại thụ che trời, tản ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.

Thung lũng này bề rộng chừng bảy tám dặm. Âm thanh tự tin của Triệu Thanh lọt vào tai Sở Mặc. Sở Mặc cũng chỉ thản nhiên cười:

- Phóng ngựa qua đây!- Tiểu tử, còn quá ngông cuồng!

Triệu Thanh nói xong, thân hình lăng không.

Hoàng cấp tầng sáu, cảnh giới Kim Thạch Chi Cảnh, tuy rằng rất khó bay đường dài nhưng bảy tám dặm vẫn khá dễ dàng.

Triệu Thanh vừa động, Quách Hưng và Vạn Trí, còn có năm tên Thanh Long đường khác cũng triển khai.

Giờ phút này, Sở Mặc trong mắt bọn họ là một núi vàng sáng lấp lánh!

Mà núi vàng này sẽ thuộc về bọn họ!

Những người này như đã nhìn thấy tương lai và tiền đồ tốt đẹp, sự kích độngtrong lòng quả thực khó có thể nói thành lời.

Tuy nói đều là cao thủ tầng sáu, nhưng trải qua nhiều năm, bọn họ chỉ có một chút tài nguyên nhỏ bé, tất cả đều dùng để tu luyện.

Hoàng cấp tầng sáu ở thế tục được xưng là cường nhân tung hoành. Đủ để đạt được vinh hoa phú quý. Nhưng ở trong môn phái không được coi là gì. Người mạnh hơn bọn họ có cả đống!

Ai không muốn được coi trọng? Ai không muốn được đứng ở vị trí cao hơn ngắm phong cảnh?

Hôm nay, cơ hội này, rốt cuộc đã tới!Bọn họ rất rõ ràng, cho dù có kế thừa Phiêu Diêu Cung cũng không thể độc chiếm. Nhưng là một công lớn! Đến lúc đó, Đường chủ tưởng thưởng cũng đủ để bọn họ tăng tới luyện tâm kỳ!

Chỉ có tiến vào Luyện tâm kỳ mới xem như chân chính tiến dần từng bước!

Mới xem như tu luyện giả chân chính!

Triệu Thanh ở giữa không trung, không kìm nổi phát ra một tiếng thét dài, thân hình kia như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, vô cùng thông thuận như cá trong nước, như chim trên trời!

Quách Hưng không kìm nổi khen:

- Xem ra Triệu huynh đã gần đến luyện tâm kỳ rồi, thân pháp này đúng là làmngười ta trầm trồ.

Triệu Thanh kiêu ngạo cười nói:

- Tiểu đạo mà thôi, không thể trầm ổn bằng Quách huynh, khoảng cách Quách huynh tới luyện tâm kỳ e là cũng chỉ còn có nửa bước nữa phải không?

Vạn Trí ở một bên nói:

- Quách huynh vào bảy tám năm trước cũng đã là nửa bước luyện tâm rồi, hiện tại chỉ kém một chút là có thể chân chính đột phá!

- Huynh đệ chúng ta, kỳ thật không khác biệt lắm, cũng đừng thổi phồng nhau!

Quách Hưng hưng phấn, cười nói.

Năm Hoàng Kim trưởng lão còn lại có chút hâm mộ nhìn ba người này.Tuy rằng đều là Hoàng Kim trưởng lão, nhưng thực lực của những người này vẫn có chênh lệch không nhỏ. Địa vị ở Thanh Long đường cũng có chỗ bất đồng.

Tuy nhiên không sao, lần này bắt được Sở Mặc, được kế thừa Phiêu Diêu Cung sẽ là công của mọi người!

Cho nên, Đường chủ có ban thưởng cũng là mưa móc rải đều, ai cũng không ít!

Nhìn những người kia bay tới, trong mắt Sở Mặc hiện ánh sáng lạnh băng.

Tất cả đều coi ta là một khối thịt béo, ai cũng muốn cắn một cái đúng không?

Một hồi nữa, các ngươi sẽ cảm thấy vui mừng thôi!Sở Mặc nhắm hai mắt lại, vận hành Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, trong nháy mắt hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, lúc này chính là kỳ thi đầu tiên sau khi bái sư!

Tuy rằng Ma Quân ở đây, nhưng trước đó đã nói sẽ áp chế cảnh giới những người này xuống hoàng cấp tầng bốn, bằng với hắn.

Nhưng tuyệt đối không ra tay hỗ trợ!

Đây cũng không phải là một hai người, càng không phải là mười người tám người mà là hơn ngàn người!

Trong đó có bao nhiêu cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú?Cho dù áp chế cảnh giới tới hoàng cấp tầng bốn thì vẫn là đối thủ đáng sợ.

Hơn nữa Ma Quân còn nói, mỗi lần chiến đấu, không nhất định là đánh một một.

Cho dù Sở Mặc biết sư phụ sẽ không để hắn gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời đối mặt hơn một ngàn đối thủ cùng cảnh giới, áp lực tâm lý người thường cũng khó chấp nhận.

- Coi như... Đây là một lần sinh tử ma luyện!

- Ta nhất định phải xông qua cửa ải này!

- Bằng không, dựa vào gì mà nói muốn đi tìm Tiểu Vũ?Sở Mặc mở hai mắt, đôi mắt tinh thuần bắn ra hai luồng sáng lợi hại.

Vừa đúng lúc này, Triệu Thanh, Vạn Trí và Quách Hưng đã hạ xuống sơn cốc, khoảng cách tới Sở Mặc chưa đến trăm trượng!

Năm tên Kim Thạch Chi Cảnh còn lại theo sát phía sau, cũng đã hạ xuống.

Năm người rất nhanh đứng thế hình quạt vây Sở Mặc lại.

Tuy rằng đã xác định Sở Mặc không có đường lui. Nhưng cân thân sẽ không gây ra sai lầm, đi đến một bước này, bọn họ không hy vọng xuất hiện chuyện bất ngờ gì.

Triệu Thanh nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Sở Mặc, chuyện tới bây giờ còn muốn chống cự sao? Nói thật, biểu hiện củangươi đã đủ làm ta bất ngờ rồi. Ta thậm chí có ý muốn thu nhận ngươi vào Thanh Long đường, giao ra kế thừa Phiêu Diêu Cung, ta cho ngươi thoải mái một chút!

Sở Mặc nhìn Triệu Thanh, mắt lạnh như băng:

- Ngươi muốn giết ta?

Triệu Thanh cười nhạo:

- Tiểu tử sao khờ dại như vậy, ngươi cảm thấy, chuyện tới bây giờ, ai sẽ cho ngươi tiếp tục sống sót?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Quách Hưng và Vạn Trí bên Triệu Thanh.

Chẳng biết tại sao, Quách Hưng và Vạn Trí bị ánh mắt của Sở Mặc làm cho sởn tóc gáy.

Tại sao có thể có cảm giác kỳ quái như vậy?

Quách Hưng và Vạn Trí nhìn nhau, đều nhìn ra nghi ngờ trong lòng đối phương.

Sở Mặc nhe răng cười:

- Nói thực đây là tác phong của môn phái sao? Ta là một thiếu niên, các ngươi muốn cướp đồ của ta, còn muốn giết ta?

- Ngươi mà đã già bảy tám mươi tuổi, nói không chừng sẽ cho ngươi một con đường sống. Nhưng vì ngươi là một thiếu niên...

Trong mắt Triệu Thanh hiện ánh sáng lạnh:

- nên mới muốn giết ngươi! Bằng không, về sau người chết chính là chúng ta!- Nói rất hay.

Một âm thanh thản nhiên vang lên trên không.

- Ai?

Triệu Thanh hét lớn, đồng thời đưa tay phách một chưởng vào hư không.

Một lực lượng hùng hồn lao ra, trong hư vô có thể thấy một lực lượng dao động mãnh liệt.

Ầm!

Trong không khí lập tức vang lên tiếng nổ.

Nhưng không đánh được gì.Quách Hưng và Vạn Trí vội tỏ vẻ phòng ngự, trong mắt cũng có sự kinh hãi.

Bọn họ không lên tiếng, nhưng trong lòng hoảng sợ không ít!

Bởi vì bọn họ cũng không thể cảm ứng được vị trí cụ thể của đối phương!

Là cảnh giới gì mới làm được chuyện này?

Giờ khắc này, bọn họ có cảm giác như đối mặt với Đường chủ. Đường chủ Thanh Long đường chính là một cao thủ sâu không lường được như thế!

Nhưng Đường chủ là ẩn giả!Tôn tử tướng quân thế tục sao lại có quan hệ với ẩn giả được?

Nếu như nói dư nghiệt Phiêu Diêu Cung quen một vị ẩn giả thì cần gì phải để kế thừa cho một thế tục thiếu niên sau đó trốn đi?