Nàng kinh ngạc đứng ở bên trong pháp trận, bên cạnh chỗ nào cũng là hình thành quy tắc hỗn loạn sau khi pháp trận vỡ nát. Những sức mạnh quy tắc này tương đối đáng sợ, cũng không ngừng bám thít lấy nàng. Nhưng mà những sức mạnh này đã hoàn toàn không làm tổn thương được nàng.
Nhưng trong lòng của Kinh Hồng lại trong phút chốc chìm xuống đáy. Nàng không có chút vui sướng nào.
Cái gì sống sót sau tai nạn, cái gì hoan hỉ sau khi tránh được một kiếp… tất cả đều không có!
Có, chỉ là hoảng sợ vô tận, nàng lạnh run cả người!
Chuyện lo lắng nhất, rốt cục đã xảy ra!
Hơn nữa, tính toán của đối phương, quả thực quá sâu, cũng quá độc ác!
Hai tòa pháp trận căn bản là sát nhau. Trừ phi là pháp trận nát vụn, tất cả thần tiên đều vẫn không nhúc nhích, đứng ở đó, sau đó phái người đi tra xét, nếu không thì căn bản không có ai có thể tránh khỏi kiếp nạn.
- Trời ơi … Đám người kia, sao đáng sợ vậy?
Kinh Hồng đứng ở nơi đó, trong ánh mắt xuất hiện vẻ mờ mịt hiếm có.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút không biết phải làm sao.
Lúc này, nàng là chủ tướng dẫn theo hơn một vạn tu sĩ thiên nhân Tổ cảnh Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới đến đây. Trước khi đến, Chúa Trời từng nói với nàng, tất cả phải hành sự cẩn thận. Nhưng nhớ kĩ, phải dẫn đám người này không tổn thất chút nào mà trở về. Nếu không thì, cho dù là Chúa Trời cũng không cách nào ăn nói với các thiên nhân của cả Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới.
Bởi vì không có bất kỳ thần tiên nào có thể chấp nhận loại thảm hại này.
Lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Kinh Hồng.
Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn thân ảnh này, chậm rãi há hốc mồm, âm thanh của nàng tràn nhập nỗi khổ:
- Ngươi chính là Chúa Trời Sở Mặc?
- Không sai, là ta.
Sở Mặc gật đầu.
Kinh Hồng đánh giá người trước mắt này, vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn, người mặc đạo bào màu xanh. Đầu tóc bạc trắng xõa trên vai, hai tay không có gì. Đồng thời cũng không có bất kỳ binh khí nào.
Nhưng mà, đến cảnh giới này, lấy ra binh khí chẳng qua cũng chỉ là một niệm thủ. Trong tay không có binh khí, kỳ thực cũng không khác gì mấy.
- Ngươi rốt cục là muốn làm gì?
Kinh Hồng nhìn Sở Mặc, nàng thậm chí không có ý định ra tay bao nhiêu. Bởi vì trong lòng của nàng hiểu rất rõ, cho dù là một thiên giới mới sinh, nhưng Chúa Trời của thế này cũng chắc chắn là một người mạnh nhất.
Người nắm giữ khí vận của đại thiên giới, căn bản không phải là người nàng có thể địch nổi. Nếu như đổi là nơi khác, nàng có thể còn có suy nghĩ đánh một trận với Sở Mặc. Nhưng ở thế giới Bàn Cổ, nàng không có bất kỳ sức mạnh nào.
Nàng là cường giả cao cấp, nhưng nàng cũng là một nữ nhân. Trời sinh mẫn cảm, tinh tế, hơn nữa tính háo thắng cũng không mạnh như vậy.
Sở Mặc nhìn Kinh Hồng, không nhịn được cười rộ lên, trong nụ cười còn mang theo vài phần mỉa mai:
- Các ngươi cường giả kinh khủng như vậy, hùng hổ xông tới đây. Sau đó, hỏi ta rốt cục muốn làm gì? Ta thật sự muốn giết chết hết toàn bộ các ngươi!
- Ngươi không sợ tứ đại Chúa Trời nổi điên? Sẽ huy diệt nơi này của ngươi?
- Bọn họ hiện tại không phải là nổi điên sao? Không phải là muốn hủy diệt nơi này sao?
- Không giống nhau … Hơn nữa, lẽ nào ngươi không sợ ngươi làm như vậy sẽ khiến cho tài nguyên thế giới Bàn Cổ hoàn toàn kiệt quệ? Những tư nguyên này khô kiệt, đại thế giới như vậy sẽ chết đi. Sau này sẽ không có bất kì tương lai nào nữa. Ngươi làm như vậy, thật ra đồng nghĩa hại tất cả loài người.
- Đơn giản là trò cười, hơn nữa ta làm như vậy cũng không có chút liên qua với những kẻ thù như ngươi. Ngoài ra, ta không làm như vậy, chẳng lẽ để các tu sĩ thiên nhân các ngươi khủng bố giết sạch hết chúng ta? Sau đó để lại tài nguyên thế giới Bàn Cổ cho các ngươi xâu xé? Như vậy không tính là lãng phí sao? Như vậy là cách làm của người thông minh sao?
Sở Mặc liếc xéo Kinh Hồng:
- Cô gái, ta vốn cảm thấy ngươi thông minh hơn bọn kia, nhưng không ngờ, ngươi cũng ngu xuẩn như vậy!
Đối mặt Sở Mặc không chút nể tình quát lớn, Kinh Hồng trong lòng cũng có chút xấu hổ, nhưng nàng đã mạnh mẽ khống chế được. Bởi vì nàng cũng hiểu người ta nói như vậy là đúng. Nàng chỉ là không hiểu Sở Mặc rốt cục là tại sao phải như vậy.
- Hiện tại tình thế này, trận chiến ở thế giới Bàn Cổ các ngươi đã thắng rồi.
Kinh Hồng nhìn Sở Mặc:
- Cho nên, dừng tay đi!
- Dừng tay lại? Ta dựa vào đâu mà dừng tay?
Vẻ mặt Sở Mặc đầy ẩn ý nhìn Kinh Hồng.
Kinh Hồng nghiêm túc thành khẩn nói:
- Ta có thể trở về tứ đại giới, đi gặp tứ đại Chúa Trời để họ đàm phán với ngươi. Các ngươi thả những người này, sau đó chúng ta đảm bảo sẽ không tấn công các người nữa.
- Ngươi có thể định đoạt sao?
Sở Mặc bĩu môi:
- Không biết nên nói ngươi thế nào nữa, ngươi thực sự là ngây thơ mà.
- Ngươi …
Kinh Hồng rốt cục có chút giận, nàng căm tức nhìn Sở Mặc:
- Lẽ nào ngươi muốn trận chiến tranh này đánh tới không thành hay sao?
- Đầu tiên, ta không tin ngươi, càng tin không được tứ đại Chúa Trời phía sau ngươi. Đều là một đám không ra gì? Ngươi nói đánh là đánh, nói không đánh thì không đánh sao? Ngươi có thể làm chủ sao? Hơn nữa, cho dù ngươi có thể làm chủ, ta cũng căn bản là tin không được lời nói của tứ đại giới các ngươi. Đảm bảo không đánh chúng ta? Ngươi cho rằng ta yêu thích điều kiện này?
Âm thanh của Sở Mặc lạnh băng, một câu nói khiến cho Kinh Hồng chết lặng.
- Ngươi … không tin được ta? Không tin được tứ đại Chúa Trời? Tin không được cả tứ đại giới? Trời …
Kinh Hồng đột ngột cảm thấy thế giới này có chút hỗn loạn. Bởi vì vốn dĩ có lẽ phải là thiên nhân không tin được nhân tộc mới đúng!
Còn nữa, Sở Mặc rốt cục lấy đâu ra sức mạnh cứng rắn với tứ đại giới như vậy? Y dựa vào cái gì chứ?
- Đương nhiên không tin được các ngươi.
Sở Mặc từ tốn nói:
- Đừng thực sự cho rằng bản thân mình là chủng tộc cao quý. Thần tiên xuất thân từ người, nói về mưu kế, nhân loại là tổ tông các ngươi! Ngoài ra, nếu nói về việc bội bạc, nhân loại đồng thời cũng là tổ tông của các ngươi.
- Ý của ngươi là không muốn đàm phán?
Kinh Hồng không dám tin điều này.
Người nam nhân trước mắt này, quả thực là khí phách khiến cho người ta không tin nổi.
- Có gì đàm phán? Các ngươi là kẻ xâm lược. Bị chúng ta vây ở chỗ này, bị chúng ta giết, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa!