Thí Thiên Đao

Chương 2477: Lo lắng của Kinh Hồng (1)




Đám người Lam Quang lão tổ thấy việc này xảy ra nhưng không thể nào ngăn cản, bởi vì bọn họ đang toàn lực chống đỡ phòng ngự này.

Lam Quang lão tổ tức giận chửi ầm lên:

- Các ngươi đều ngu sao? Càng nhiều người vào, cùng nhau vận công chuyển pháp, sau đó làm phòng ngự lớn lên không phải là xong sao?

Thẩm Khê cũng rống giận:

- Đừng đánh nhau nữa! Các ngươi đều là thần tiên! Thần tiên cao quý nhất! Các ngươi là sinh linh cao cấp nhất trên đời này

Tuệ Thiên nhịn không được thở dài một cái, cũng nói:

- Các ngươi không phải người dốt nát ngu muội … vì sao biểu hiện của các người ngược lại lại giống loài người như vậy?

Kinh Hồng không nói gìnhưng sắc mặt tái xanh. Hiển nhiên, cảnh tượng trước mắt này, công kích cực lớn đến thứ gọi là niềm kiêu hãnh của thiên nhân trong nàng.

Trước đây không lâu, dưới cái nhìn của nàng, chuyện như vậy chỉ xảy ra ở thế giới loài người.

Thậm chí vì tranh đoạt một chút quyền lợi, đám người kia có thể đánh chết đánh sống. Nàng chưa từng nghĩ qua, chuyện như vậy, một ngày kia lại xảy ra ở trong tộc thiên nhân của mình.

Quả thực tình trạng xấu xí đến mức khiến người ta không thể tin nổi!

Tuệ Thiên than nhẹ:

- Cái này... Kỳ thực là nhân tính. Thần tiên thần tiên... cảm thấy tôn quý như thế nào, cuối cùng cũng là người.

Kinh Hồng lãnh đạm nhìn gã, nói:

- Đến lúc này nói những lời đó có ý nghĩa gì?

Tuệ Thiên thở dài một tiếng, không nói nữa.

Bên kia Lam Quang lão tổ cùng Thẩm Khê, để càng nhiều người vào, sau đó vận hành cùng một loại công pháp cùng nhau chống lại áp lực của pháp trận này.

Rốt cục, dưới sự cố gắng của rất nhiều người, nguy cơ tử vong cuối cùng tạm thời biến mất.

Vô số thiên nhân tu sĩ, cường giả cảnh giới Đại Tổ, lúc này, toàn bộ mừng đến chảy nước mắt!

Bọn họ không thể tưởng tượng ra, chính mình có một ngày cũng giống như con người, đem tình cảm của bản thân thể hiện ra sâu sắc như vậy.

Nhưng loại sống sót sau tai nạn, thật là quá … tuyệt vời!

Nhưng mà, đối với tứ đại chủ tướng mà nói, trong lòng bọn họ một chút cũng không thoải mái. Bởi vì bọn họ chỉ cần một đạo thần niệm lướt qua đã thống kê được tình hình thương vong lần này của bọn họ.

Toàn bộ ở giữa vòng phòng ngự bây giờ còn lại 31000 thiên nhân. Đây chính là kết quả của bọn hắn.

Nói cách khác, sau khi bọn họ rơi vào pháp trận, có chừng 9000 tu sĩ thiên nhân trực tiếp hao tổn trong pháp trận này. Hơn nữa cộng thêm tổn thất hai quân đoàn ở Vô Lượng giới và Đại Tiêu Dao giới, bọn họ gần như là chưa đụng đến một cọng lông của nhân tộc thế giới Bàn Cổ, đã gần như tổn thất gần mười ngàn binh lực!

Còn là một phần tư tất cả quân đoàn bọn họ cộng lại!

Đã là tổng số lượng một chi đoàn của bọn họ!

Gần mười ngàn tu sĩ thiên nhân cảnh giới Tổ cảnh, toàn bộ đều đã tan thành mây khói!

Đã đi luân hồi rồi!

Chờ bọn hắn trưởng thành trở về không biết phải tích lũy bao nhiêu năm tháng.

Hơn nữa, trong này, lại có bao nhiêu tu sĩ thiên nhân sẽ luân hồi thành những sinh linh khác, thậm chí có thể là nhân tộc người mà bọn họ ghét, ai có thể trả lời được vấn đề này.

Tu sĩ thiên nhân còn lại ba mươi nghìn người, cũng không phải ai cũng khỏe mạnh. Trong đó trọng thương đến hầu như mất đi sức chiến đấu, thì có hơn một vạn người!

Nói cách khác, bọn họ hiện tại, trên thực tế, cũng chỉ còn sót lại hai vạn tu sĩ có thể chiến đấu.

Hơn nữa, hai vạn người này còn đang khổ cực chống đỡ sự hủy diệt của tòa pháp trận này.

- Đây rốt cuộc là pháp trận gì?

Lam Quang nghiến răng nghiến lợi:

- Cuộc đời ta cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua trên đời này có pháp trận kinh khủng như vậy!

- Đây là pháp trận đại thiên.

Kinh Hồng lạnh lùng mở miệng.

Nàng nhìn thoáng qua Lam Quang, lạnh lùng nói:

- Bất kỳ một Đại Thiên Giới lúc hình thành đều có pháp trận tương ứng, cùng nhau diễn ra sinh ra. Mỗi một tòa pháp trận, đều không giống nhau. Nói thí dụ như, ở trong Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới chúng ta cũng tồn tại pháp trận đại thiên. Loại pháp trận đại thiên này cũng chỉ có thể chống đỡ trong tay Chúa Trời, những người khác, có thể dựa theo ý Chúa Trời mà bày trận, nhưng không thể chống đỡ và vận hành pháp trận.

- Nói cách khác... Chỉ có Đại Chúa Trời mới có thể chống đỡ được pháp trận này?

Lam Quang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Y nghĩ tới, trong Đại Tự Tại Vô Lượng giới cũng tồn tại pháp trận như vậy. Nhưng y không đem pháp trận trước mắt này liên kết với nhau.

Một mặt là bởi vì loại pháp trận này chưa từng mở ra ở Đại Tự Tại Vô Lượng giới, mặt khác cũng là ở sâu trong nội tâm của gã vẫn không coi Sở Mặc là một Đại Chúa Trời thật sự. Vẫn luôn coi thường loại Chúa trời mới lên như Sở Mặc.

Kinh Hồng gật đầu:

- Không sai, hơn nữa, loại pháp trận này, chưa chắc chỉ có một …

- …

Những người khác nghe xong, toàn bộ cũng không nhịn được xạm mặt lại.

Một cái đã đủ rồi!

Đã giết bọn họ đến vạn phần, xém chút đã khiến hồn phi phách tán. Nếu như hai cái, vậy bọn họ sợ là thật sự không đi ra ngoài được.

- Thế nhưng loại pháp trận này, đối với việc tiêu hao tài nguyên, cũng là rất kinh người. Ta trước kia cũng sơ sót, không ngờ rằng Sở Mặc kia quyết đoán như vậy, thiết lập một pháp trận. Đồng thời, tuy là kẻ thù, nhưng ta lại không thể không bội phục năng lực của y, cho dù là Chúa Trời muốn bố trí một pháp trận như vậy cũng cần một thời gian rất lâu. Y có thể bố trí nhanh như vậy, quả thật là ngoài dự liệu.

Kinh Hồng nói.

Tuệ Thiên nói:

- Vậy cái thứ hai, tiêu hao hết bao nhiêu tài nguyên?

Kinh Hồng suy nghĩ một chút, nói rằng:

- Nếu như thành thục giống như đại thiên giới chúng ta, dưới tình hình của ba thiên giới, ít nhất cũng tiêu hao một phần một trăm toàn bộ tài nguyên. Hơn nữa mức tiêu hao này là tiêu hao mãi mãi. Rất nhiều tài nguyên đều có thể không tái sinh được nữa. Cho dù những tài nguyên này có thể tái snh, chí ít cần vài tỷ năm mới có thể tích lũy lần nữa. Đối với đại thiên giới mới sinh của thế giới Bàn Cổ mà nói …

Kinh Hồng trầm ngâm, trên mặt cũng mang theo vài phần kính phục, nàng nói rằng:

- Bọn họ đừng nói ba nghìn giới, coi như là một giới … bọn họ cũng không có! Bọn họ chỉ có một chủ thế giới, chính là thế giới Bàn Cổ này. Cho nên, bố trí pháp trận như vậy, ít nhất cũng cần tiêu hao một phần ba tài nguyên bọn họ!

Tứ đại chủ tướng và những tu sĩ thiên nhân đỉnh cao khác nghe xong, toàn bộ cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Một phần ba tài nguyên đại thiên giới… đây là khái niệm gì? Sở Mặc … quả thực là một tên điên! Đây cũng quá nhẫn tâm mà!