Điều này quá mức dọa người.
Ngay cả tu sĩ cảnh giới như họ sau khi ngửi thấy mùi nọc độc cũng cảm thấy khó chịu. Nếu như tu sĩ tầm thường e rằng ngửi một cái thôi sẽ phải bỏ mạng.
- Có chút nguy hiểm nhỉ...
Vu Hồng lè lưỡi.
Sở Mặc tỉnh táo nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Ở bên này rất nguy hiểm, cẩn thận một chút. Cậu đi đằng sau ta, thân pháp của ta nhanh hơn.
Vu Hồng trong lòng ấm áp, gật đầu:
- Được.
Gã không từ chối bởi gã biết, Sở Mặc cũng không phải có thân pháp nhanh hơn gã mà là có thực lực tổng hợp mạnh hơn gã rất nhiều.
Mấu chốt là mạnh hơn gã, còn có thể chiếu cố tới gã. Điều này làm cho Vu Hồng cảm giác ấm áp trong lòng.
Không có ai quy định cứ là cường giả thì không cần được người khác quan tâm, không cần được người khác chiếu cố. Thật ra giống nhau, đều cần.
Chỉ là người bình thường không có tư cách để quan tâm cùng chiếu cố cường giả cấp bậc như bọn họ mà thôi.
Sở Mặc đi ở phía trước, dọc theo con đường này gặp rất nhiều sinh linh khủng bố. Thoạt nhìn đều như là một bản phóng đại của những con dã thú bình thường. So với sinh linh cường đại trên thế gian này, dáng vẻ của bọn nó tối đa cũng chỉ có thể dọa người thường, nhưng trên thực tế, những sinh linh đó vô cùng cường đại.
Vượt xa thân thể bên ngoài trăm vạn trượng, thậm chí so với một ngôi sao còn lớn hơn vô số lần.
Nói thí dụ như, con nhện to bằng cái thớt toàn thân trắng như tuyết, tám cái móng vuốt như đao phong, lông trên đùi như cương châm. Hành động nhanh đến mức khó mà tin nổi, ngay cả thần niệm của Vu Hồng cũng có phần không theo kịp nó. Trong khi giãy chết, tơ mà con nhện đó nhả ra kiên cố đến mức ngay cả búa Bàn Cổ cũng không chặt đứt được. Chỉ có Sở Mặc dùng Thí Thiên mới có thể chặt đứt.
Nhưng cho dù là Sở Mặc, một đao cũng rất khó chặt đứt thứ này.
Đến cuối cùng, hai người mất tinh thần không nhỏ mới giết chết được con nhện trắng như tuyết đó. Nhưng hai người đều khá hứng thú với tơ hện kiên cố của con nhện. Thứ kiên cố như vậy, sau khi luyện hóa chắc chắn sẽ thành một pháp khí cao cấp.
Dùng để trói người, đại tổ cũng không thể may mắn tránh khỏi được.
Vu Hồng thậm chí cảm thấy được tơ nhện này ngay cả Giới Chủ cũng có thể trói lại.
Còn có vài con bọ cánh cứng chỉ to bằng móng tay, còn nhỏ hơn bọ cánh cứng bình thường nhưng chúng lại có năng lực công kích và phòng ngự kinh khủng. Ngay cả Vu Hồng cũng không ngờ tới bị một con bọ cánh cứng màu vàng xuyên thấu thân thể, thiếu chút nữa đã bị trọng thương.
Vẫn là do Sở Mặc kịp thời chém ra một đao không thể tinh diệu hơn, dọa con bọ cánh cứng đó ra khỏi cơ thể Vu Hồng, trong chớp mắt đã chạy mất.
Điều này làm cho Sở Mặc cùng Vu Hồng đều vô cùng khiếp sợ.
- Nó lại xuyên qua được cơ thể của ta? Hơn nữa còn tránh được một đao kinh khủng như thế của chủ thượng?
Khóe miệng Vu Hồng giật giật, cả người trở nên càng cẩn thận hơn.
Thật ra vừa rồi gã cũng không phải là không đủ cẩn thận, chỉ là không nghĩ tới, con bọ cánh cứng đó có thể kinh khủng như vậy.
Sau đó từ sâu trong thông đạo có một con bướm lam sắc to chừng bàn tay bay ra.
Trong con đường không một tia sáng, hơn nữa thần thức ở trong rất khó truyền ra xa.
Hai người Sở Mặc và Vu Hồng cũng chỉ có thể cảm nhận được đây là một con bướm màu xanh nhạt.
Tiếp theo, con bướm đó bắt đầu liều mạng từ thân mình đến cánh, rung xuống bụi bậm. Bụi bậm dung nhập vào không khí hóa thành độc tố vô hình, lan tràn về phía hai người.
Lúc này Sở Mặc chém luôn một đao về phía con bướm màu lam.
Con bướm đó bị phân thành hai, chém thành hai nửa. Nhưng ác mộng chân chính vừa mới bắt đầu.
Con bướm bị chém thành hai nửa rồi hóa thành hai con, sau đó lần nữa bị Sở Mặc chặt đứt... Hóa thành bốn con!
Lúc nơi này xuất hiện 16 con bướm, Sở Mặc và Vu Hồng đều không dám tiếp tục ra tay nữa.
Mà lúc này, trong không khí thông đạo cũng hoàn toàn bị độc tố không rõ chiếm cứ.
Độc này tuy không làm tổn thương được Sở Mặc và Vu Hồng nhưng làm không khí nơi đây trở nên sền sệt. Hai người đi về phía trước bị nghẹt, có cảm giác như đang đi trong vũng bùn.
Cảm giác này thật sự là quá tệ!
Cuối cùng trong thân thể Sở Mặc bốc lên một ngọn lửa ngũ hành, nhất thời làm cháy hết độc tố trong không khí, đồng thời đốt chết 16 con bướm.
Lửa này không phải lửa ngũ hành bình thường mà là sau khi Sở Mặc luyện hóa năm khối tinh hạch mà có năng lực.
Đây cũng không phải truyền thừa của đại thần Bàn Cổ nhưng là một loại năng lực đi kèm theo năm khối tinh hạch.
Lần này hai người đều trở nên cẩn thận hơn.
Trong quá trình tiếp tục thâm nhập sâu lại giết chết không ít sinh linh dị dạng kỳ quái, đến cuối cùng lấy thực lực của hai người mà cũng có cảm giác sức cùng lực kiệt.
Vu Hồng lẩm bẩm:
- Ta rốt cục đã hiểu ba chủ thế lực lớn muốn dẫn chúng ta tới đây là vì sao rồi. Ở đây thật không tầm thường. Bây giờ ta hoài nghi cung chủ Thiên Cung và điện chủ Vĩnh Hằng nhất định có nắm giữ một con đường tắt và mật đạo.
Sở Mặc gật đầu:
- Nguy hiểm ở đây không chỉ có những chuyện này.
- Vậy cũng phải.
Vu Hồng gật đầu. Gã hiểu nếu như chỉ có những sinh linh này xem như là nguy hiểm thì khu vực thần bí nhất trong thân thể đại thần Bàn Cổ cũng không dọa người đến vậy.
Lúc này phía trước chợt xuất hiện một bầy kiến.
Những con kiến đó mỗi con lớn cỡ bàn tay, toàn thân đen như mực sơn lên, cứng như thần thiết từ kim loại đúc thành. Ở nơi hắc ám như thế, trên người đám kiến vẫn lóe ra ô quang giá rét như cũ.
Một bầy kiến này phải có mấy vạn con.
Nằm ngang phía trước, rậm rạp làm người ta nhìn có cảm giác tê dại da đầu.
Chỗ chết người nhất chính là, những con kiến này cho dù con nào cũng có năng lực phòng ngự của cảnh giới Đại Tổ.
Bởi vì trước tiên Vu Hồng đã chém bay một con kiến, chứng thực chiến lực của nó. Chỉ có điều chính do một búa này đã chọc giận đám sinh linh đáng sợ đó.
Kiến như thủy triều dâng về phía hai người.
Hai người Sở Mặc và Vu Hồng đều bắt đầu điên cuồng xuất thủ, nhất thời nơi đây huyết sắc lan tràn.
Thí Thiên cùng búa Bàn Cổ đều phát ra sát khí mạnh nhất. Trong thân thể Sở Mặc cháy hừng hực lửa ngũ hành ngăn cản đám kiến tới gần.
Vu Hồng sẽ không may mắn như thế. Trên người của gã thỉnh thoảng có mấy con kiến đen hình thể đặc biệt lớn, hung hăng gặm cắn cơ thể vô cùng kiên cố của gã.
Tuy là không có cách gì làm gã bị trọng thương, nhưng da tróc thịt bong tiên huyết giàn giụa là điều không thể tránh khỏi.