Thí Thiên Đao

Chương 2384: Chém thế lực chủ (1)




Gã rất phiền muộn, cũng rất uất ức, hăng hái muốn chứng minh thực lực của mình cho Sở Mặc xem. Rất nhanh hai người đã đánh hơn một trăm hiệp.

Nhưng mà đúng lúc này, vốn dĩ hai người đang chiến đấu kịch liệt lại đồng thời liếc mắt nhau một cái. Sau một khắc, thân hình của họ bay về một nơi sâu trong vũ trụ.

Ở bên kia có một bóng người hiện ra..

Người kia mặc chiến y màu bạc, toàn thân đều bao phủ bên trong ánh sáng

Thế lực chủ!

Tiếp theo, ở một hướng khác, một nơi hiu quạnh, vắng vẻ sâu trong vũ trụ xuất hiện một người khác mặc chiến y màu bạc, cả thân mình được bao phủ trong ánh sáng.

Cuối cùng, ở hướng thứ ba, xuất hiện một người... Ăn mặc giống hệt như vậy??

Tam đại thế lực chủ... Đều tụ tập về đây!

Bọn họ phân thành ba hướng, trực tiếp đem Sở Mặc và Vu Hồng bao vây ở giữa. Nhưng bọn họ cũng không ra tay ngay lập tức mà chỉ đứng ở đó, giống như đang xem náo nhiệt.

- Diệt một tên trước đã.

Sở Mặc truyền âm cho Vu Hồng.

- Vừa đúng hợp ý ta!.

Trong lòng Vu Hồng cũng đang muốn như vậy.

Sau đó, Sở Mặc tản ra thần niệm, dùng phương thức công khai hỏi Vu Hồng:

- Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu của chúng ta, khôngbằng chúng ta liên thủ với nhau đi!

Bên kia, Vu Hồng cũng đang ra vẻ suy tính, sao đó nói:

- Ta cũng nghĩ thế!

Lúc này, một trong tam đại thế lực chủ Bốc Hư Dược nói:

- Mục tiêu của chúng ta chỉ có Sở Mặc, còn ngươi....

Hắn nhìn Vu Hồng:

- Chúng ta không muốn cùng ngươi là địch thủ, một mình ngươi đi đi! Sắc mặt Bốc Hư Dược vô cùng chân thành, nhìn qua giống như thật là trong lòng hắn muốn như vậy.

Vu Hồng cười lạnh một tiếng, nói:

- Không muốn cùng ta là địch thủ? Không phải chứ? Chẳng lẽ các ngươi không muốn giết ta sao?

Thiên Cung cung chủ nhàn nhạt nói:

- Giết ngươi có tác dụng gì?

Vĩnh Hằng điện chủ nói:

- Mục đích của chúng ta chỉ là lấy lại năm viên tinh hạch vốn thuộcvề thế giới Cổ Thần, đồng thời, giải cứu con gái của Thiên Cung cung chủ từ trong tay ác ma này thôi!

- Ác ma? Giải cứu?

Sở Mặc vẻ mặt vô tội, nhìn Tam đại Thế lực chủ:

- Ta không hiểu các ngươi đang nói gì?

- Không sao, sau khi giết ngươi thì ngươi sẽ hiểu ngay!

Lúc này, Tam đại thế lực chủ theo ba hướng bay thẳng đến chỗ Sở Mặc, ra tay. Quả nhiên, bọn họ không có ý đụng đến Vu Hồng, tất cả sát khí đều hướng về Sở Mặc. Nhất là Bốc Hư Dược và Thiên Cung cung chủ, bọn họ đều hận Sở Mặc vô cùng.

Bọn họ vốn là thần tiên, nhưng là chúa tể ở thế giới loài người lâu rồi nên trên người đã dính đầy thất tình lục dục.

Ầm Ầm!

Vu Hồng trực tiếp ra tay!

Trong tay hắn nắm búa chiến khủng bố, trực tiếp bổ xuống đầu củaBốc Hư Dược!

- Ngươi dám! Bốc Hư Dược giận dữ.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới là, ở bên kia, Sở Mặc cũng đang nhìn hắn chằm chằm.

Đây là một âm mưu!

Giữa hai người này chắc chắn có quỷ kế gì đó! Tam đại Thế lực chủ dường như đã biết được chân tướng của sự việc.

Nhưng tốc độ của Sở Mặc... Quá nhanh.

Trước đó, bọn họ chưa từng nghĩ đến, một Đại Tổ tu sĩ bình thường lại có tốc độ kinh khủng và chiến lực mạnh như vậy.

Thí Thiên trong tay Sở Mặc trực tiếp đâm vào mi tâm của Bốc Hư Dược.

Một đao này khiến cho tình cảnh không thể xoay chuyển. Bốc Hư Dược muốn tránh, nhưng quá khó khăn!

Huống chi, một búa này của Vu Hồng cũng như muốn chém nát hư không vậy. Lực lượng quá lớn, khí thế quá mạnh mẽ!

Răng rắc!

Một món thần khí mà Bốc Hư Dược dùng đã bị búa Bàn Cổ chém thành hai khúc.

Sau đó, Thí Thiên của Sở Mặc đâm vào mi tâm của Bốc Hư Dược. Chỗ đó, là một mảng ánh sáng màu bạc. Chiến y màu bạc có thể bảo hộ toàn thân Bốc Hư Dược.

Nhưng đối mặt với sự sắc bén của thanh tuyệt thế đao này thì, chiến y trên người hắn có vẻ tương đối yếu ớt.

Keng!

Lưỡi đao Thí Thiên đâm vào chiến y màu bạc. Đầu tiên là một tiếng kim loại vang lên nằng nề. Sau đó, chiến y trên người Bốc Hư Dược liền vỡ nát! Trên Thí Thiên, một luồng sát khí sắc bén đâm thẳng vào mi tâm Bốc Hư Dược, một dòng máu chảy ra!

Nhưng nhờ lực lượng phòng ngự của chiến y màu bạc mà Bốc Hư Dược tránh được một kiếp, thân hình của hắn lui về sau. Sau đó vẻ mặt kinh hãi nhìn Sở Mặc.

Lúc này, Thiên Cung cung chủ và Vĩnh Hằng điện chủ cũng công kích tới.

Sở Mặc và Vu Hồng lại giống như chỉ theo dõi Bốc Hư Dược. Thấy một kích không thề đánh cho đối phương trọng thương, ngay sau đó... Lại công kích lần hai.

Mục tiêu... Vẫn như cũ là Bốc Hư Dược!

Trong lòng Bốc Hư Dược rất giận, nghĩ thầm: chẳng lẽ trong Tam đại Thế lực chủ, ta là người yếu nhất? Tại sao đều hướng về phía ta mà đánh?

Nhưng lúc này, hắn thực sự không dám xem thường hai người này nữa. Một người cầm búa Bàn Cổ trong tay, ra công kích, thế đại lực trọng( khí thế lớn, sức lực mạnh), thậm chí có thể chém ra hư không; Còn một người, có thân pháp và tốc độ độc nhất vô nhị, trong tay cầmmột thanh tuyệt thế đao sắc bén, cũng là một thần khí.

Cho nên, cho dù là Bốc Hư Dược cũng không thể không cẩn thận ứng phó.

Đáng tiếc, đứng trước thực lực tuyệt đối, cho dù cẩn thận thế nào thì vẫn vô dụng.

Bốc Hư Dược không phải không cường đại. Năm đó Giới Chủ, bây giờ là Thế lực Chủ. Một thân đạo hạnh đã được tích lũy qua năm tháng vô tận, trình độ thấu hiểu các pháp thuật đã sâu đến không lường được. Nhưng mà, khi đối mặt với công kích của hai người này hắn hoàn toàn không thể phòng ngự chắc chắn.

Trong nháy mắt đã bị Sở Mặc chém một đao vào vai, một cánh tay rời khỏi thân thể.

- A!!

Tiếng rống này của Bốc Hư Dược kinh thiên động địa, đau đớn và phẫn nộ khiến hắn suýt nữa thì hôn mê.

Nhưng hắn vẫn phải trấn định lại, vì búa Bàn Cổ của Vu Hồng... Theo sát phía sau mà đến!

Lúc này, bên Thiên Cung cung chủ và Vĩnh Hằng điện chủ đều rống giận giết qua đây. Bọn họ cũng đều thật sự tức giận. Chủ của tam đại thế lực, từ năm tháng vô tận cho đến nay luôn gắn bó như môi với răng, luôn dựa dẫm vào nhau mới có thể ngang nhiên tung hoành đến nay. Nếu không thì đã sớm bị người thay thế.

Cho dù là ai ngã xuống thì bọn họ đều không chịu nổi loại đả kích này, càng không chịu nổi loại tổn thất này.

Đại kích trong tay Thiên Cung cung chủ chém về phía Sở Mặc. Đại kích đem cả hư không rạch ra, lộ ra vô tận hỗn độn bên trong. Các loại lực lượng tràn ngập trong hư không, khiến cho chỗ này hào quang rực rỡ, như ánh mặt trời chói chang đang thiêu đốt.