Cảm giác này rất huyền diệu, khó mà mô tả, hắn ở trong bất cứ chỗ nào của vũ trụ cũng giống như ở trong nhà của mình vậy, dù ở địa phương xa lạ, Sở Mặc vẫn thấy an tâm.
Căn cứ vào Bàn Cổ kinh, Sở Mặc có thể phán đoán mình cách búa Bàn Cổ không xa nữa. Tìm được búa Bàn Cổ sẽ tìm được thanh niên thần bí kia, tính sổ chuyện lúc trước luôn một thể.
Chưa đến mức thâm cừu đại hận nhưng cũng không kém đâu. Nếu số Sở Mặc đen đủi thì hiện tại đã chết rồi.
Nên có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, nếu đối phương có cơ hội chắc chắn cũng không bỏ qua cho hắn.
Đứng từ rất xa, Sở Mặc đã thấy bên kia có một đống pháp trận, nhìn mà choáng hết cả đầu. Hắn thầm nghĩ, không biết phải tốn bao nhiêu tài liệu mới có thể xây được nhiều pháp trận như thế trong vùng vũ trụ này. Đứng ở phía xa nhìn lại cứ như một cái tổ chim lộn xộn to đùng.
Sở Mặc chậm rãi đi đến, đồng thời ngầm tính toán sức mạnh của pháp trận, không biết mấy đao mới có thể chém được vùng pháp trận này.
Sau đó, Sở Mặc lấy Thí Thiên, dùng Bàn Cổ đao pháp, mạnh mẽ chém một đao.
Một đao tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt, mang sức mạnh to lớn, che kín cả khoảng trời, đập thẳng vào pháp trận. Một kích khiến người ta có cảm giác như tận thế.
Vùng vũ trụ lạnh lẽo cô tịch nổ bùng một cái, khiến cả thế giới run rẩy, mảnh vũ trụ bị phá tan tành, thành một mớ hỗn độn.
Vô số pháp trận đã bị Sở Mặc dùng một đao đập nát.
Giữa vùng hỗn độn đầy mảnh vụn và ánh sáng, một bóng người đang chật vật lao ra.
Người đó chính là thanh niên thần bí lúc trước. Cả người anh ta đầy máu, ánh mắt phẫn nộ và suy nghĩ phức tạp. Thế mà anh ta lại không thể cảm ứng được hắn đã đến.
Búa Bàn Cổ cũng không hề đưa ra cảnh báo.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Là một thần binh, búa Bàn Cổ rất nhạy cảm với nguy cơ. Nếu là ngày thường, nếu có nguy hiểm, nó sẽ đưa ra báo hiệu.
Nhưng lần này, pháp trận cũng bị người ta dùng đao bổ một phát vỡ hết mà búa Bàn Cổ vẫn thờ ơ.
Nhưng thứ khiến người thanh niên này hoảng sợ chính là thần binhanh ta cầm biết bao năm, thế mà vừa rồi, anh ta lại không cầm được nó nữa.
Nhìn ánh đao sắc bén đánh tới, anh ta không còn lựa chọn nào khác, buộc phải chật vật rút đi.
Cảnh giới của anh ta lại không dám trực tiếp đỡ đao kia.
Người thanh niên không biết Bàn Cổ truyền thừa nhưng anh ta nhận ra được khí tức của nó.
Đạo và quy tắc ẩn chứa trong đao vừa rồi tuyệt đối là truyền thừacủa Bàn Cổ.
- Tất cả những thứ này… đáng lẽ là của ta…
Người thanh niên thấy đau đớn như bị hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, cảm thấy cực hận.
Nhìn búa Bàn Cổ đã theo mình bao năm, anh ta càng thấy không cam lòng. Anh ta bộc phát tất cả sức mạnh của mình, dồn về tấn công Sở Mặc.
- Ngươi chết đi! Sở Mặc lạnh lùng giơ đao.
Hắn dùng quét ngang một đao.
Hình thành một ánh đao hình bán nguyệt, bao trùm vũ trụ. Người thanh niên không thể tránh được, chỉ có thể đối mặt trực tiếp.
Vì thế, anh ta lại bị hộc máu một lần nữa, cả người bị thượng nặng, phải lùi về phía sau.
Sở Mặc vọt lên, tốc độ quá nhanh. Hắn giơ đao, nhìn người thanh niên một cái, hung hăng chém xuống.
Một đao chém cho người thanh niên nát bấy.
Nhưng Sở Mặc không vui lắm, vì một đao của hắn chỉ vừa chém một thế thân.
Không thể không nói người thanh niên kia rất lợi hại, chống lại công kích sắc bén nhanh kinh khủng như thế lại còn có thể dùng thế thân tránh được một kiếp. Nhưng người thanh niên cũng phải trả giá cao. Anh ta xuất hiện ở một chỗ khá xa trên không, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không giấu được sự hoảng sợ.
Hiện tại anh ta thật sự hiểu mình không phải đối thủ của người này.
Trước đây khi hắn chưa có truyền thừa, hai người liều mạng thì thắng thua 50- 50. Nhưng hiện tại, anh ta không còn là đối thủ của Sở Mặc nữa. Kết quả khiến người ta đắng lòng nhưng không thể không thừa nhận nó là sự thực.
Thấy thanh niên tóc trắng kia lạnh lùng, mang theo thanh đao đỏ lừchuẩn bị xông đến, người thanh niên buộc phải hét lên xin tha:
- Dừng… dừng lại… ta chịu thua rồi.
Sở Mặc không dừng mà vẫn chém tiếp.
Ầm ầm!
Trong hư không một lần nữa xuất hiện ánh đao yêu dị đỏ ngòm.
Người thanh niên lại bị chém một phát, thân thể vỡ nát. Đến khi người thanh niên xuất hiện lần nữa, mặt anh ta đã tái lắm rồi, nhìn rất kinh khủng.
Mặt cắt không còn giọt máu, cả người uể oải không phấn chấn.
Anh ta nhìn Sở Mặc, la lên:
- Đừng đánh nữa. Ta với ngươi không có thù oán gì. Ta biết bí mật của Thành Vi Thiên.
Sở Mặc không quan tâm câu đằng trước, nhưng câu phía sau lại khiến hắn nhíu mày. Hắn nhìn người thanh niên đang đứng xa, tạm ngừng không đánh nữa. Sở Mặc ngoắc ngoắc tay, búa Bàn Cổ tự động bay về tay hắn.
Người thanh niên giật giật mắt, thật muốn hộc máu.
Nhưng anh ta đành nhịn.
Tim cũng đã tan vỡ thành vô số cánh hoa!
Đây là thần khí đã từng thuộc về gã, chỉ thuộc về riêng gã!
Năm xưa, khi gã có được búa Bàn Cổ thì liền thích thần binh này vô cùng. Gã ngày đêm tế luyện, sau đó dùng tâm linh nuôi dưỡng. Cuối cùng, có một ngày gã đã khiến thần binh này cảm động. Gã có thể sử dụng nó!
Ngày đó đã cực kỳ cực kỳ lâu trước kia rồi nhưng ký ức của gã hãy còn mới mẻ như mới hôm qua. Lúc đó, gã vui mừng như một đứa trẻ, vô cùng hăng hái đi tìm người khiêu chiến.
Có tgãg, cũng có thua. Lúc thua, đã từng bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập, thậm chí suýt nữa thì chết. Sau đó búa Bàn Cổ lại truyền cho gã mấy chiêu của thần binh!
Với những chiêu này, người thanh niên mạnh mẽ quật khởi, từ đó không còn thua lần nào nữa, cứ thế cho đến lúc thành đạo.
Cho nên, ở trong lòng gã, gã chính là người thừa kế tốt nhất và duy nhất để tiếp nhận truyền thừa của Bàn Cổ đại thần. Gã muốn hoàn thành nguyện vọng của Bàn Cổ đại thần, muốn mở ra Thiên thứ năm, trở thành vị Thiên Chủ( Chúa Trời) kia, tiếp tục dẫn theo tộc nhân đi về nơi huy hoàng.
Năm tháng vô tận, mãi cho đến nay, gã vẫn lấy chuyện này là nhiệm vụ của mình.
Trải qua vô số lần ma luyện, sau khi xông qua bao nguy hiểm liên tiếp, gã thành công đi vào thế giới trong thân thể Bàn Cổ. Quá trình lấy đi bốn viên tinh hạch thuận lợi đến mức gã không dám tin.
Thế nhưng, khi đến viên thứ năm này thì lại bị chặn đứng. Nhưng khi đó gã vẫn không cảm thấy thất bại, vẫn cho rằng đây là một khảo nghiệm của Bàn Cổ đại thần dành cho gã mà thôi.