- Nếu sinh linh của tứ đại Giới cũng không thật sự hoàn mỹ, như vậy vì sao bọn họ lại muốn cừu thị nhân loại? bọn họ tự xưng mình là thần tiên… thần tiên thì không phải là người sao? Không có huyết nhục… nhất định là sạch sẽ sao?
Từ Thi Nghiên an tĩnh ngồi ở chỗ kia, nàng bỗng nhiên nhìn những chữ khắc trên vách tường, thần niệm khẽ động, nàng hỏi:
- Cổ lão gia gia, nhân loại thật sự không phải như vậy đúng không?
Chữ khắc trên mặt tường này là chữ khắc đầu tiên Từ Thi Nghiên bắt đầu tiếp xúc, nàng gọi nó là “Cổ lão gia gia”
Chữ khắc trên bức tường kia vô cùng quỷ dị xoay tròn, như lại bất chợt sống lại, hình ảnh trực tiếp nổi lên, sau đó từ trên tạo ra một con người nhỏ.
Người này chỉ cỡ ngốn tay, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền lành, nhìn qua chính xác chính là hình tượng một lão gia gia.
- Hài tử, ngươi tại sao lại biết cái này mà hỏi?
Lão đầu râu tóc bạc trắng mỉm cười nói:
- Thế giới này bất luận sinh linh nào cũng đều có tốt xấu, tồn tại… chính là có ý nghĩa.
- …Vậy tại sao trong lịch sử tứ đại Giới lại miêu tả nhân loại quá quắt như thế?
Từ Thi Nghiên hỏi.
- Ngươi… ngươi đã xem thứ kia?
Lão đầu tựa hồ rất kinh ngạc, lại có chút sợ hãi, do dự một chút mới lên tiếng:
- Hài tử, chuyện này ngàn vạn lần không thể để phụ thân ngươi biết, nếu không… hắn sẽ giết ngươi.
Từ Thi Nghiên đột nhiên cảm giác thân thể của mình có chút lạnh, nàng không rõ, mình chỉ là muốn biết nhiều hơn một chút mà thôi, vì sao phụ thân lại muốn giết nàng?
Lúc này lão đầu thở dài:
- Ngươi nên biết ngươi cũng không là loài người trên thế giới Cổ Thần!
Từ Thi Nghiên gật đầu:
- Đúng vậy Cổ lão gia gia, vì sao thế? Ta là ai? Tại sao lại bị mang tới nơi này?
Lão đầu trầm mặc một hồi, lắc đầu:
- Ta cũng chỉ biết rằng lai lịch của ngươi rất lớn. Nhưng ngươi rốt cục là ai cũng là một kiêng kỵ lớn nhất. Chúng ta bị điêu khắc ở đây là dùng để bảo vệ ngươi. Nhưng hài tử, có một việc ta phải nói cho ngươi.
Từ Thi Nghiên ngẩng đầu nhìn lão đầu:
- Cổ lão gia gia, ngài nói đi.
- Ngươi kỳ thật cũng không hoàn toàn là sinh linh của tứ đại Giới.
Lão đầu do dự, ấp a ấp úng nói:
- Trên người của ngươi có một nửa dòng máu nhân loại.
- A?
Vẻ mặt Từ Thi Nghiên kinh ngạc, sâu trong ánh mắt không có chút nào buồn rầu, ngược lại còn toát ra chút vui mừng:
- Trên người của ta có huyết dịch của nhân loại sao?
- Ừ, cho nên thân phận của ngươi là một cấm kỵ vô cùng lớn! Cho nên ngươi chỉ cần biết mình xuất hiện ở nơi này. Nhưng ngươi trời sinh có năng lực câu thông với chữ khắc trên đồ vậy, điều này nói rõ ngươi bất phàm. Bởi vì chỉ có tồn tại cao cấp nhất trong tứ đại Giới mới có loại bản lãnh này. Cho dù là cung chủ… thời điểm hắn vừa sinh ra cũng không có năng lực như thế.
- Nhưng thế thì có ích gì?
Từ Thi Nghiên có chút phiền muộn thở dài:
- Ta ngay cả mình là ai cũng không biết, phụ thân cũng vĩnh viễn sẽ không cho ta cơ hội này.
Lão đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi thật sự muốn biết tất cả sao?
Từ Thi Nghiên gật đầu, trong mắt hiện lên một chút ướt ao:
- Trên đời này có sinh linh nào không muốn biết xuất thân cùng lai lịch của mình chứ?
Lão đầu cười nói lắc đầu:
- Không có!
- Cho nên ta đương nhiên muốn biết.
Từ Thi Nghiên nói.
Lão đầu nói:
- Như vậy đi, ngươi đi tìm một người, đi trợ giúp hắn. Nhưng cái gì cũng không được hỏi, cũng không được yêu cầu. Hơn nữa… một ngày kia, cho dù phụ thân của ngươi là địch với hắn, ngươi cũng phải đứng ở bên hắn. Ngươi, có thể làm được không?
- A? Tại sao phải làm như vậy? Ta, ta làm sao có thể đối địch với cha mình?
Từ Thi Nghiên vẻ mặt nghi hoặc. Nàng tuy là rất thân với Cổ lão gia gia, nhưng khi gia gia nói nàng đối địch với cha mình, nàng thật sự làm không được. Hơn nữa trong đầu đều là dấu chấm hỏi, không rõ vì sao Cổ lão gia gia lại đề nghị như thế với nàng.
Lão đầu nhìn Từ Thi Nghiên, thở dài một tiếng:
- Nếu như hắn chẳng những không phải phụ thân của ngươi, mà là cừu nhân của ngươi thì sao?
- Không thể nào!
Từ Thi Nghiên có chút tức giận, nàng nhíu mày:
- Cổ lão gia gia, người không thể nói cha như vậy!
- Được rồi, ta biết ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng ta có thể cho ngươi xem một thứ.
Lão đầu nói xong, trực tiếp trên không xuất hiện một bức tranh.
Trong hình có một người mặc chiến y màu bạc và một người mặc chiến y màu vàng. Hai người đều bị quang mang bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo.
Nhưng Từ Thi Nghiên lại liếc mắt nhận ra, người mặc chiến y màu bạc là phụ thân của nàng, cung chủ Thiên Cung. Mà người mặc chiến y màu vàng nàng cũng biết, đó là người đứng đầu Vĩnh Hằng!
Trong hình, hai người đang đối thoại.
- Ngươi cứ như vậy mang nàng tới sao?
Người đứng đầu vĩnh hằng hỏi.
- Ta có thể làm thế nào chứ? Ta cũng không thể xử lý nàng!
Cung chủ Thiên Cung nói:
- Hơn nữa nàng cũng chỉ là một hài tử không biết gì.
- Buồn cười, đường đường là Giới chủ mà lại biết nói ra những lời này. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhân loại rất tốt sao? Có một chút huyết mạch bẩn thỉu của nhân loại, cho dù hắn là Chúa Trời…
Nói tới đây, người đứng đầu vĩnh hằng bỗng nhiên ngậm miệng không nói, sau đó sâu kín nhìn thoáng qua phía Từ Thi Nghiên.
Từ Thi Nghiên nhất thời càng thêm hoảng sợ, vẻ mặt khẩn trương.
Lão đầu nói:
- Không cần sợ, người đứng đầu vĩnh hằng lúc đó là đang kiêng kỵ chữ khắc trên vách tường mà thôi.
Từ Thi Nghiên có chút tái nhợt gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn hình ảnh.
Trong hình, cung chủ Thiên Cung có chút phiền muộn thở dài, bỗng nhiên nói:
- Thật ra chúng ta đều biết nhân loại cũng không có ghê tởm như vậy.
- Đương nhiên, tất cả nguyên nhân chúng ta tự biết rõ. Nhưng vậy thì thế nào? Toàn bộ quý tộc ở tứ đại Giới chán ghét nhân loại, cho rằng bọn họ quá mức tham lam… hắc hắc, nhưng thật ra là chăm chỉ! Muốn thu được càng nhiều nhất định phải chẳm chỉ, nhưng bị bọn họ coi là tham lam. Người là đầy đủ thất tình lục dục nhất, nhưng bọn họ lại sợ hãi loại lực lượng này, cho nên bọn họ chán ghét.