Thí Thiên Đao

Chương 2305: Đinh Linh song sát (2)




Nhưng, nghĩ lại thì thật sự rắm chó không kêu mà!

Vận mệnh của chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà muốn điều khiển? Ngươi là cái thá gì chứ? Đồ điên nhà ngươi, ngươi điên thì ngươi thànhra thế nào thì ngươi thành thế đó đi, cũng chẳng sao cả, nhưng ngươi đừng có mà kéo chúng ta chết chung!

Cho nên, lúc này không biết có bao nhiêu người đang điên cuồng chửi rủa Đinh Linh.

Sở Mặc nhìn Đinh Linh, nhịn không được phải thở dài nói:

- Nếu như ngươi dùng cách thức khác có khi sẽ thành công. Nhưng ngươi lại sử dụng cách nói xấu hoàng tộc thế này để thực hiện mục đích của mình, chẳng lẽ không thấy sau này sẽ nảy sinh nhân quả cực lớn hay sao?

- Trước dây thì chưa thấy. Nhưng bây giờ thì cũng có cảm giác này rồi. Ngươi rốt cuộc là xuất hiện từ đâu chứ?

Đinh Linh nhìn Sở Mặc:

- Hễ nhìn thấy ngươi là ta lại có xúc động muốn giết chết ngươi. Đây là lần đầu chúng ta gặp gỡ. Đúng ra thì… Kể cả ngươi vô tình nhúng tay vào chuyện này, khiến cho ta sắp thành công rồi mà lại thất bại, ta cũng không thể có hận thù phát ra từ nội tâm đối với ngươi như thế mới đúng.

- Ở một La Thiên Đại Vũ Trụ khác, ta đã nhìn thấy ngươi.

Trước khi Sở Mặc nói những lời này thì cũng đã dẹp bỏ toàn bộ kính tượng. Mục đích của hắn đã đạt rồi, toàn bộ âm mưu của Đinh Linhcũng bị bại lộ trước mặt người đời.

Một vài chuyện còn lại cũng không cần phải cho tất cả mọi người xem làm gì.

- Quả nhiên ngươi đến từ thế giới bên kia.

Vẻ mặt đang tràn đầy hận thù của Đinh Linh nháy mắt tràn đầy không cam lòng.

Hắn ta lạnh lùng nói:

- Ta ở thế giới đó có thù oán với ngươi hay sao?

- Thù sâu oán nặng.

Sở Mặc bình tĩnh:

- Nhưng nếu như ngươi ở thế giới này không làm việc này, thật ra ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo làm gì. Tuy rằng các ngươi là cùng một người.

Đinh Linh trầm mặc một chút, nhìn Sở Mặc, rất lâu sau mới thở dài một tiếng:

- Năm đó ta chưa đi vào chiến trường viễn cổ đã cảm giác được có âm mưu trong đó, càng cảm thấy Phong Thần Bảng thật sự rất nực cười. Thật ra, bây giờ nhìn lại lẽ ra năm đó ta phải đi mới đúng. Nếu ta đến thế giới Thông đạo, có khi vận mệnh sẽ thay đổi. Nói không chừng, ta cònbước đến cảnh giới Thái Thượng sớm hơn ngươi.

- Phong Thần bảng vốn là một âm mưu.

Sở Mặc từ tốn nói:

- Năm đó khi ta ở trong chiến trường viễn cổ cũng đã trảm vỡ khối thần cách đó rồi. Nếu ngươi bước vào chiến trường viễn cổ, liệu ngươi có dứt khoát trả vỡ thần cách Phong Thần Bảng ban cho ngươi hay không?

Đinh Linh ngẩn người, có chút không tin nổi nhìn Sở Mặc. Cuối cùng, hắn ta xác định được Sở Mặc không hề nói dối, mới lẩm bẩm:

- Hắn ta không…- Vậy ngươi mà đến Thông đạo thì cũng chỉ là một nô bộc mà thôi.

Sở Mặc nhìn Đinh Linh, sau đó lấy sóng thần niệm ở tầng sâu nhất, truyền cho Đinh Linh rất nhiều tin tức về thế giới Thông đạo.

Đinh Linh hầu như chỉ trong nháy mắt đã hiểu tất cả nhân quả trong đó.

Hắn ta ngơ ngác trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhìn Sở Mặc, hỏi:

- Ngươi… Sao lại cho ta biết những chuyện này? Ta chỉ là một kẻ hấp hổi sắp chết.

- Một ngươi khác tuy là có thù sâu như biển với ta, bóng ma củangươi hầu như bao trùm cả thời kỳ thiếu niên và thanh niên của ta, nhưng nếu không có sự tồn tại của ngươi, nói không chừng ta cũng không thể có được thành tựu ngày hôm nay, vì thế, oán hận là oán hận, nhưng ta vẫn luôn biết ơn ngươi. Ngươi cũng là một đối thủ chân chính. Dù muốn giết ngươi đi nữa, ta cũng hi vọng ngươi có thể biết rõ mọi chuyện rồi mới chết đi.

- Đối thủ chân chính sao..?

Đinh Linh thì thào, sau đó bỗng cười lên ha hả:

- Thống khoái, thống khoái! Đúng là chết cũng không tiếc! Thật không ngờ vận mệnh lại huyền bí đến vậy. Bọn ta tự cho là đã dò được những bí ẩn sâu kín nhất trong thiên đạo, không ngờ kiến hôi vẫn là kiếnhôi, có leo được lên người đi nữa cũng không thể hiểu được cuộc sống của thế giới và con người ra sao. Người trong bức tranh vĩnh viễn không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng vĩnh viễn không thể đi đến thế giới trong tranh. Ngươi nói đúng lắm, đối thủ chân chính thật sự rất khó tìm. Mấy tên gà đất chó sành hoàng tộc họ Cơ kia ta cũng không phải là cười nhạo bọn họ, mà thật sự bọn họ không xứng làm đối thủ của ta!

Đinh Linh cười điên dại, cười đến mức tràn cả nước mắt, sau đó hắn ta dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi ra tay đi, có người đối thủ như ngươi, tuy cuộc sống ngắn ngủi nhưng thật sự rất sung sướng, ta chết cũng không tiếc! Nếu thật sự có linh hồn, nếu thật sự có kiếp sau, ta vẫn nguyện ý trở thành đối thủcủa ngươi lần nữa, một lần nữa phân chia cao thấp! Đến lúc đó đừng mơ dùng cảnh giới của ngươi để khi phụ ta đấy.

Đinh Linh cười lớn, sau đó, tất cả cảm xúc tiêu cực không cam lòng, hận thù, dữ tợn, … trong mắt đều biến tan, chỉ còn lại sự bình tĩnh và thản nhiên vô cùng.

Sở Mặc gật đầu, nghiêm túc cầm Thí Thiên trong tay lên, sau đó, bổ xuống một đao.

Hai La Thiên Đại Vũ Trụ, hai lần giết Đinh Linh. Đinh Linh cũng không phản kháng gì, mặc cho một đao này của Sở Mặc làm phai mờ đi tất cả của hắn ta.

Trong một khắc tiêu tan thành mây khói kia, Đinh Linh rít lên một tiếng cuối cùng:

- Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện làm một kiêu hùng thiết huyết như cũ! Dù phải sinh tại nơi thế tục, cũng muốn làm một đại tướng quân giết trăm vạn người!

Ầm!

Trong thiên địa, chợt có một luồng tinh khí mênh mông vô cùng bộcphát.

Tinh khí này chính là toàn bộ đạo hạnh của Đinh Linh, là toàn bộ lực lượng trong thân thể hắn ta.

Trong nháy mắt bộc phát ra, tràn ngập trong trời đất.

Hầu như tất cả mọi người ở đây, dưới sự trùng kích của luồng tinh khí này đều thu được lợi ích cực lớn trong nháy mắt.

Lần nói chuyện cùng nhau cuối của Sở Mặc và Đinh Linh cũng không có người thứ ba nào nghe được, nhưng tiếng rít cuối của ĐinhLinh thì rất nhiều người nghe thấy.

Đinh Linh vừa chết xong, có rất nhiều bộ hạ trung thành với hắn liền rối rít muố tự sát, thậm chí còn có người định tự bạo nguyên thần, nhân cơ hội trùng kích hoàng tộc họ Cơ lần cuối.

Bất chấp rằng trước đây hắn ta từng gây ra chuyện gì, là người như thế nào, trong lòng bộ hạ của hắn ta, hắn ta luôn là người thủ lĩnh tốt nhất!

Những người muốn tự bạo nguyên thần đều bị Sở Mặc trấn áp trong thời gian ngắn. Sau đó, tất cả mấy tên Tổ cảnh kia đều bị Sở Mặc phong ấn lại, giao cho Cơ Khải đế vương.

Cơ Khải nhìn Sở Mặc, sau đó lại nhìn Sở Sở bên kia rồi lẩm bẩm:

- Quá giống mà!